Sinh viên thực tập






Ok, khá lắm, anh đánh giá cao những thành tích hoạt động Đoàn của em, sáng mai 7h em có mặt ở công ty để bắt đầu thực tập nhé! – Người đàn ông da ngăm ngăm, có hàng lông mày rậm đầy nam tính, trạc ngoài 30 tuổi, mặc vest bảnh bao ngồi sau bàn làm việc nói với cô bé sinh viên xin vào công ty thực tập, có vẻ như họ vừa kết thúc 1 cuộc phỏng vấn.
- Dạ, em cảm ơn! – Cô sinh viên đáp lại.
- Ừ, bây giờ em có thể về được rồi. Em đi ra nói với bạn còn lại vào phỏng vấn luôn nhé!
- Dạ, thưa anh em về!
Người đàn ông gật đầu, đợi cô sinh viên bước ra khỏi vòng rồi anh đan 2 tay vào phía sau đầu, ngả người ra dựa lưng vào chiếc ghế xoay. Sáng giờ anh đã phỏng vấn liên tục 4 đứa sinh viên xin vào công ty thực tập rồi, bây giờ chỉ còn 1 đứa cuối cùng thôi. Không phải ngẫu nhiên mà anh sắp đứa này phỏng vấn cuối cùng, anh cố ý làm vậy vì có mục đích hết bởi đây mới chính là người mà anh thực sự muốn gặp, chứ không thì anh đã giao lại cái việc phỏng vấn nhàm chán này cho cấp dưới thực hiện rồi. Thế nhưng anh tin chắc cuộc phỏng vấn cuối cùng này sẽ là 1 cuộc phỏng vấn rất thú vị. Nghĩ thế, anh ngồi thẳng người lên lại, nhìn vào hồ sơ của ứng viên thực tập cuối cùng. Trong tấm hình 3x4 dán trên hồ sơ là ảnh 1 cậu sinh viên có gương mặt thật điển trai và nam tính mà anh nghĩ rằng, ngoài giám đốc công ty Thiên Ấn ra thì trước giờ anh chưa thấy ai đẹp trai như vậy. Cũng chính vì điều đó mà ngay lần đầu tiên xem hồ sơ các sinh viên thực tập, anh đã bị ấn tượng mạnh mẽ với cậu sinh viên này và từ đó, anh cố tình đảm nhiệm vị trí là người phỏng vấn các sinh viên, mặc dù trước đây anh thường giao việc này cho cấp dưới làm. Anh cũng cố tình sắp xếp cho cậu sinh viên này là người phỏng vấn cuối để anh có nhiều thời gian tìm hiểu con người cậu ta hơn. Nói chung là, anh có vẻ đã “mến mến” anh chàng sinh viên trẻ tuổi này. Điều đó nghe thật kì khôi nhưng thực ra, có 1 bí mật mà anh – Đỗ Hữu Luân – trưởng phòng nhân sự công ty Thiên Ấn luôn giấu kín mọi người: Anh là gay kín!
Cánh cửa phòng bật mở, Hữu Luân ngước mắt nhìn ra, đập vào mắt anh là 1 tấm lưng to bè không giấu nổi vẻ mạnh mẽ đầy nam tính của nó sau lớp áo sơ-mi. Người mới vào sau khi xoay lưng đóng cửa lại xong thì mới bước đến phía bàn của trưởng phòng nhân sự, nơi Hữu Luân đang ngồi. Đó là 1 chàng trai trẻ với vóc dáng to cao như người mẫu trong bộ quần tây, áo sơ-mi trắng đóng thùng lịch sự, đang lóng ngóng gật đầu chào rồi nở 1 nụ cười khá ngô nghê tiến về phía Hữu Luân. Trái ngược với cái vóc dáng menly mà chàng trai sở hữu, khuôn mặt đầy đặn của anh chàng lại rất trẻ trung kiểu teen boy. Chàng sinh viên mới vào có kiểu đầu giống như thằng diễn viên hài tục tĩu Phong Lê ở hải ngoại trong mấy cái clip trên Youtube mà Hữu Luân mới xem tối qua: 2 bên và phía sau đầu được tông-đơ ngắn lên, trong khi phần tóc vùng trên đầu lại được ép dựng lên rất xì-tin. Tuy nhiên, phần tóc 2 bên của anh chàng chỉ được cắt ngắn gọn gàng mà không có những vết cạo tạo hình kiểu lằn ranh hay tia chớp hay gì gì đó như mấy thằng choai choai nhìn phát nhức mắt mà Hữu Luân hay thấy ngoài đường, cũng như phần tóc trên đầu chỉ được dựng lên ở 1 mức độ hợp lý chứ không cao chót vót như tụi ca sĩ, diễn viên Hàn Quốc mà Hữu Luân vẫn thường phát nôn mỗi khi nghĩ tới. Nói tóm lại là, cậu sinh viên này có kiểu đầu rất xì-tin, mô-đen nhưng vẫn không gây phản cảm với những người đối diện, đặc biệt là trong môi trường làm việc ở công ty rất cần 1 phong cách nghiêm túc. Nói không ngoa thì, kiểu tóc này xem vậy mà rất hợp với khuôn mặt đầy đặn và vóc dáng to lớn của cậu ta. Chưa hết, như để tăng thêm phần xì-tin của mình, anh chàng còn đeo thêm 1 cặp kính cận gọng nhựa màu đen bản khá to, đương nhiên không lớn bằng kính ngố Nôbita, nhưng cũng không nhỏ như kiểu kính gọng mỏng thư sinh. Vô tình thay, tất cả những điều đó, từ kiểu tóc cho đến khuôn mặt, kết hợp với chiếc mắt kính đã khiến cho anh chàng trông như 1 thằng nhóc học sinh cấp 3 chứ không phải là 1 sinh viên năm cuối chuẩn bị đi làm.
“Chào em!” - Hữu Luân đưa tay ra bắt tay cậu trai, trong đầu anh thầm nghĩ: “Thằng nhóc to xác!” Bắt tay xong, cậu trai ngồi xuống, trên mặt không giấu nổi vẻ lúng túng, gượng gạo của sinh viên lần đầu đi phỏng vấn. Hữu Luân ngồi đối diện chàng sinh viên nên anh phát hiện ra khi chàng trai ngồi xuống, nếp gấp quần tây 2 bên háng bị gấp lại, phần đáy quần ép sát vào hạ bộ khiến cho chỗ đó của cậu nhóc vô tình u lên 1 cục to tướng, cong cong, tròn tròn trông rất quyến rũ. Đã vậy, cậu nhóc còn ngồi dang 2 đầu gối ra nên anh càng có cơ hội “rửa mắt” kĩ hơn. “Hàng khủng vậy hèn gì ngồi banh càng, chứ ngồi mà khép nép chẳng hóa ra xẹp bi hết sao?” – Hữu Luân thầm nghĩ trong đầu.

Em hãy tự giới thiệu sơ về mình! – Hữu Luân thôi liếc vùng hạ bộ của chàng trai, bắt đầu cuộc phỏng vấn.
- Dạ, em tên là Trần Vũ Kiên, sinh viên sắp tốt nghiệp trường cao đẳng Kinh tế - Đối ngoại. Em xin vào đây thực tập là để tích lũy kinh nghiệm và kiến thức thực tiễn cho công việc sau này – Chàng trai trả lời.
- Ừ, thế do đâu mà em biết đến công ty Thiên Ấn? Do ai giới thiệu hay em tự biết?
- Dạ, trong 1 lần đang tìm kiếm công ty để xin thực tập, em tình cờ đọc thấy mục “Doanh nhân thành đạt” trên báo giới thiệu về anh Hoàng Minh, giám đốc công ty Thiên Ấn. Rất ấn tượng với sự thành công của công ty Thiên Ấn dưới sự lãnh đạo của anh Hoàng Minh nên em đã nộp đơn vào đây mong được thực tập để học hỏi kinh nghiệm.
Lâu lâu Hữu Luân cứ liếc mắt xuống vùng hạ bộ của chàng trai, trong khi cu cậu mãi đang trả lời phỏng vấn nên không hề hay biết.
- À, ra là vậy. Thế em thấy anh Hoàng Minh là người thế nào ?
- Dạ, qua bài báo đó thì em thấy ảnh là 1 doanh nhân giỏi, thông minh, quyết đoán, đồng thời cũng rất phong cách và đẹp trai nữa. Em luôn xem ảnh như là thần tượng của mình để phấn đấu – Cậu sinh viên hồn nhiên chia sẻ.
- Vậy em thấy ảnh đẹp trai bằng em không ? – Hữu Luân thả dê.
- Ơ…Hi hi…Đương nhiên là ảnh đẹp trai hơn em rồi, em mà đẹp cái gì! – Anh chàng cười hihi ngượng ngùng, đưa tay ra sau gãi đầu, khá bất ngờ với câu hỏi đùa của Hữu Luân nên 2 má hơi ửng hồng.
- Ha ha, anh thấy em đẹp trai thật mà… Ưm, để xem nào, em học trường cao đẳng Kinh tế - Đối ngoại, vậy sau khi tốt nghiệp em có định học liên thông lên không ?
- Dạ có chứ, theo em biết thì bây giờ có bằng đại học mới thuận lợi trong công việc.
- Ừ, em có chí tiến thủ như vậy là tốt lắm! Chắc em biết công ty mình thường làm ăn với các công ty nước ngoài, cho nên tiếng Anh rất quan trọng, em học cao đẳng Kinh tế - Đối ngoại, vậy trình độ Anh văn của em khá chứ ?
- Dạ… cũng…tàm tạm anh.
- Ok, bây giờ anh sẽ test tiếng Anh giao tiếp của em nhé! « Tới mục hấp dẫn rồi đây ! » - Hữu Luân thầm nghĩ.
- Dạ !
- Well, as i see in your CV, you’re single now, right? (Như anh thấy trong lý lịch của em thì em đang độc thân, đúng chứ?)
- Yes! (Dạ)
- So, how about your girlfriend? (Vậy còn bạn gái em thì sao?) - Hữu Luân hỏi thăm dò xem Vũ Kiên có bạn gái chưa.
- Oh…no… I don’t have a girlfriend, hi hi… (Ồ…không…em không có bạn gái) - Vũ Kiên cười trừ.
- Oh, I’m sorry, but a handsome boy like you doesn’t have a girlfriend… It sounds unbielievable, do you think so? (Ồ, anh xin lỗi, nhưng 1 anh chàng đẹp trai như em mà lại không có bạn gái… Nghe khó tin nhỉ, em có nghĩ vậy không?)
- Ah…uhm…well, actually, I had some girlfriends when I was in my high school and college, but…you know…all are just for fun because all of us are teenagers at that time, and…it all was over. (Thực ra thì, em cũng có vài cô bạn gái trong quãng thời gian ở trường cấp 3 và cao đẳng, nhưng mà anh biết đấy, chỉ là cho vui vậy thôi vì tụi em lúc đó mới lớn ấy mà…và rồi tất cả đều đã kết thúc).
- Uhm…so…do you intend to look for a new girlfriend now? (Vậy em có định kiếm1 cô bồ bây giờ không?)
- Hi hi…no, I want to settle my work first (Không, em muốn ổn định công việc trước hết).
- Good…but I know it’s pretty hard for a young boy like you to keep his desires down all the time. So, how many times do you masturbate a week? (Tốt lắm, nhưng anh biết cũng hơi khó cho 1 chàng trai trẻ như em để luôn kìm hãm được những khao khát của mình. Vậy, 1 tuần em thủ dâm mấy lần?)
- Wh…what? (Cái gì?) – Vũ Kiên như không tin là nghe thấy câu hỏi vừa rồi.
- Don’t be afraid, just a question to check candidate’s honesty! (Đừng ngại, chỉ là 1 câu hỏi để kiểm tra sự thành thật của ứng viên thôi!) – Hữu Luân nói dối trắng trợn, thiếu gì câu hỏi để kiểm tra độ thành thật, ai lại đi hỏi cái câu thô bỉ này. Đó cũng chính là lý do mà anh mới chuyển nhưng câu hỏi dạng này vào mục phỏng vấn tiếng Anh cho nó bớt thô bỉ chút, tuy thế nhưng thằng nhóc sinh viên khờ khạo mà đẹp trai kia vẫn mắc bẫy:
- Ah…uhm…about once or twice a week. (Khoảng 1; 2 lần/tuần)
Nhóc sinh viên đỏ mặt ngượng nghịu, mắt nhìn láo liên xung quanh, không dám nhìn thẳng Hữu Luân, cho nên nó cũng không biết là anh đang nhìn chằm chằm đầy thèm muốn vào cái cục u giữa 2 chân nó, nuốt nước miếng ừng ực. Hữu Luân biết là thằng nhóc nói xạo, nó nói 1;2 lần/tuần nhưng anh nghĩ chắc nó thủ dâm cũng phải 2;3 lần, thậm chí 4 lần/tuần vì người ta thường có xu hướng giảm bớt tần xuất thủ dâm của mình xuống khi bị buộc phải trả lời người khác.

Hữu Luân tiếp tục:
- Good, sometimes masturbation makes you feel better and more pleasant. How about pornographic films? Do you watch them regularly? (Tốt, đôi lúc thủ dâm làm em cảm thấy khỏe và dễ chịu hơn. Vậy còn mấy bộ phim khiêu dâm thì sao? Em có xem thường xuyên không?)
“Ah ah ah ah, what the fuck? Is it related to my work?” (Cái mẹ gì thế này? Chuyện đó có liên quan tới công việc của tui hả?) – Vũ Kiên chỉ muốn hét lên như vậy, nhưng nó không dám, mặt nó đỏ gay ấp a ấp úng. Hữu Luân bèn trấn an:
- Come on, boy. You know, almost men watch sex movies because sex movies and masturbation always go together. Sometimes I watch them for relaxation, no problem! (Thôi nào, chàng trai. Em biết đấy, hầu hết đàn ông đều xem phim sex vì phim sex và thủ dâm luôn song hành cùng nhau. Đôi lúc anh cũng xem để thư giãn, có gì đâu!)
- …Uhm…có…ah…Yeah, I watch them, but not regularly. (Vâng, em có xem nhưng không thường xuyên) – Vũ Kiên vẫn còn ngập ngừng, xém nữa trả lời lộn sang tiếng Việt.
- What’re your favorite underwear colors? (Màu sắc quần lót ưa thích của em là gì?)
“Trời ạ, không biết anh ta muốn hỏi mình cái gì đây ???” – Vũ Kiên thầm nghĩ trong đầu nhưng vẫn trả lời: “Uhm…various…uncertain” (Nhiều màu, không nhất định).
- What is your size? (Em mặc size gì?)
- …..
- Hey boy, we are modern men, so there’s no reason to be afraid (Này em, chúng ta là những người đàn ông hiện đại, vậy nên chả có lý gì mà phải ngại ngùng cả).
- XL (Size XL).
- Which type do you prefer? Brief or boxer? (Em thích loại nào hơn? Brief hay boxer?)
- Both (Cả 2) – Mặt Vũ Kiên đỏ gay gắt, tránh nhìn thẳng vào tên trưởng phòng nhân sự đang ngồi thả dê nó. Trước giờ nó chưa bao giờ bị hỏi thẳng đáp thật như thế này. “Cũng may là đang giao tiếp bằng tiếng Anh chứ bằng tiếng Việt chắc mình độn thổ nãy giờ rồi!” – Nó thầm nghĩ.
- I prefer brief because it’s suitable for hot weather in Saigon (Anh thích brief hơn vì nó phù hợp với thời tiết nóng ở Sài Gòn) – Hữu Luân “chia sẻ” để làm ra vẻ thân thiện, cởi mở bản thân, từ đó dụ đối phương chia sẻ những điều thầm kín hơn.
- You keep your penis up or down when you’re wearing an underwear? (Khi mặc quần lót em để dương vật hướng lên hay hướng xuống?) – Hữu Luân hỏi tiếp.
- Ah…uhm…down (Xuống) – Chỉ 1 chữ “down” mà Vũ Kiên rặn mãi mới ra vì câu hỏi mang tính chất quá riêng tư.
- Ok, good answer. I’m going to check your social knowledge. Do you know in which country men have their biggest average penis size? (Ok, trả lời tốt. Bây giờ anh sẽ kiểm tra kiến thức xã hội của em. Em có biết đàn ông nước nào có kích cỡ trung bình của dương vật lớn nhất không?)
- Ah…uhm…USA? (Mỹ?)
- No! (Không!)
- Russia? (Nga?)
- Nope! (Không!)
- How about Egypt? (Ai Cập thì sao?)
- According to Targetmap website, it’s Congo, 17,93 cm (Theo trang web Targetmap thì đó là Congo với 17,93 cm)
- Ah…
- How about the smallest? (Còn nhỏ nhất thì sao?)
- Uhm…Vietnam? (Việt Nam?)
- Ha ha ha ha – Hữu Luân phá lên cười vì sự ngây ngô của cậu nhóc – You depreciate Vietnamese men too much! Our average size is 11,47 cm, whereas baby boys of Korean men are just approximately 10 cm (Em đánh giá thấp đàn ông Việt Nam quá! Kích cỡ trung bình của chúng ta là 11,47 cm, trong khi thằng nhỏ của đàn ông Hàn Quốc chỉ xấp xỉ 10 cm thôi)
- Ah ha? (Vậy à?)
- So, yours is above or below the average size? (Vậy của em trên hay dưới kích cỡ trung bình?) – Câu này mà hỏi tiếng Việt thì quá thô bỉ cho 1 cuộc phỏng vấn công việc, vậy nên Hữu Luân mới cố tình gài hàng, phỏng vấn tiếng Anh.
Lại 1 lần nữa, anh chàng sinh viên có khuôn mặt xì-tin như mấy nhóc học sinh đỏ mặt tía tai thầm nghĩ: “Kiến thức xã hội là vầy hả trời?” Tuy nhiên, nghĩ rằng mới buổi đầu phỏng vấn thực tập mà làm phật lòng vị trưởng phòng nhân sự này thì không hay chút nào, có khi khỏi được nhận vào công ty thực tập luôn thì khốn nên nó vẫn cố gắng trả lời câu hỏi của Hữu Luân:
- Above (Trên) – Vũ Kiên thầm nghĩ trong đầu hàng của mình còn dài hơn của tụi Congo ấy chứ!
- Me, too! (Anh cũng vậy!) – Không ai hỏi mà Hữu Luân cũng bày đặt phô trương tự khoe hàng của mình.
- Wow! – Vũ Kiên vờ khen.

- And, the final question…(Và câu hỏi cuối cùng…) – Hữu Luân thấy thằng nhóc khẽ thở phào khi nghe đến đó, và cái cục u bự tổ chảng chính giữa 2 chân nó cũng khẽ phập phồng theo – How do you think about homosexual people? (Em nghĩ gì về những người đồng tính?) – Anh hỏi câu này với mục đích thăm dò xem thằng sinh viên sẽ có suy nghĩ gì về những người như anh.
- I never care about a person’s sex, I just care about the way he or she behaves to me and to everyone. It’s the most important thing to evaluate someone (Em không bao giờ quan tâm đến giới tính của 1 người, em chỉ quan tâm đến cái cách mà anh/cô ấy đối xử với em và với mọi người mà thôi. Đấy chính là điều quan trọng nhất để đánh giá 1 người nào đó) – Cậu nhóc sinh viên nói câu này 1 cách đầy chắc chắn và rành mạch, có lẽ đây là câu tiếng Anh duy nhất từ đầu đến giờ mà nó nói không bị ngập ngừng, lúng túng.
- Very good! (Tốt lắm!) Ok, cuộc phỏng vấn của chúng ta kết thúc, rất vui được hợp tác với em! Hãy cố gắng em nhé! – Hữu Luân lại đưa tay ra bắt tay Vũ Kiên, chấm dứt cuộc phỏng vấn tiếng Anh đầy dâm đãng mà anh tự chế ra. Hữu Luân biết rằng anh chỉ có thể thực hiện được trọn vẹn cuộc phỏng vấn dâm dật này đối với tụi sinh viên lơ ngơ, sợ sệt mới bước vào công ty, lại gặp trúng thằng nhóc to xác mà ngô ngố, khờ khờ này nữa, chứ anh mà hỏi câu này với mấy ứng viên thông thường thì bị chửi vào mặt là cái chắc, trừ khi anh đi phỏng vấn diễn viên phim sex.
- Dạ! – Vũ Kiên trả lời, trong đầu thầm nghĩ hình như nó mới vừa trải qua 1 cuộc phỏng vấn diễn viên phim sex giống bên Nhật thì phải.
- Được rồi, chúc mừng em, vậy sáng mai em có mặt ở công ty lúc 7h để bắt đầu công việc thực tập nhé! Bây giờ em có thể về được rồi!
- Dạ, em cảm ơn anh, thưa anh em về! – Gương mặt thằng nhóc không giấu nổi vẻ vui mừng. Đi đến cửa ra vào, nó còn lễ phép quay người lại gật đầu chào anh 1 cái rồi mới khép cửa lại, còn Hữu Luân thì cứ chăm chăm dán mắt vào bờ mông căng cứng của thằng nhóc sau lớp vải quần tây. Vì mông thằng nhóc vừa to vừa tròn, lại chắc nịch ép sát vào phần đít quần nên mỗi lần nó bước đi là 2 cái lằn quần lót bên trong lại hằn rõ lên thành 2 cái viền chéo ngang đôi bờ mông đầy quyến rũ, trông cực kì khiêu khích phái nữ và những anh chàng mê trai như Hữu Luân đây. Hữu Luân chỉ muốn đưa 2 tay bóp lấy cái vòng 3 siêu chuẩn của thằng nhóc đó, anh tự hỏi không biết cái quần lót đang hằn lên trên bờ mông nó có màu gì. Đợi thằng nhóc khép hẳn cửa lại, anh lẩm bẩm: “Đợi đấy, nhóc! Tôi thề sẽ phá trinh cậu trước lúc cậu kết thúc khóa thực tập ở công ty Thiên Ấn này!”

- Kiên ơi, em đứng lên ghế giúp anh đưa mấy chồng hồ sơ này xếp lên nóc tủ với!
- Dạ!
Đưa hồ sơ lên nóc tủ chẳng có gì là khó, nhưng Hữu Luân muốn sai vặt tụi sinh viên thực tập, đồng thời anh cũng muốn “địa” hàng Vũ Kiên nữa. Vũ Kiên loay hoay bưng cái ghế cao tới đặt ngay trước tủ rồi cuối xuống tháo giày ra, leo lên. Nó đâu hề hay biết rằng, sau lưng nó, vị trưởng phòng nhân sự đáng kính đang dòm lom lom vào cặp mông chắc nịch của nó khi nó cuối xuống tháo giày ra. Hôm nay Vũ Kiên mặc quần lót boxer (quần lót dạng quần vuông) bên trong nên Hữu Luân không thấy nếp hằn trên mông như hôm qua, thay vào đó là nguyên cặp mông tròn lẳn sau lớp quần tây đang phô ra làm anh thèm chảy nước miếng. “Được xoa cặp mông đó thì còn gì bằng” – Anh thầm nghĩ.
- Rồi, anh chuyển lên cho em đi! – Vũ Kiên đã leo lên ghế.
- Ừ!
Hữu Luân bưng lấy 1 chồng sổ sách cũ của những năm trước chuyển lên cho Vũ Kiên để nó đặt lên nóc tủ. Trong lúc Vũ Kiên loay hoay nhận chồng sổ sách từ tay Hữu Luân rồi sắp xếp trên nóc tủ, vị trưởng phòng nhân sự lại nhân cơ hội đó mà đứng dưới tha hồ nhìn ngắm hết vòng 3 tròn trịa lại tới phần hơi nhô ra ở khu vực nhạy cảm phía trước quần cậu sinh viên. Vừa ngắm anh vừa đoán: “Chắc con cặc của thằng nhỏ này bự lắm nên mới độn ra phía trước quần 1 đống như vậy!” Cứ thế, chàng sinh viên cứ vô tư bưng hết chồng này đến chồng khác lên nóc tủ sắp xếp, còn Hữu Luân thì được 1 phen rửa mắt vì vòng 3 của Vũ Kiên khi đứng trên ghế nằm ngang tầm mắt anh.

3:04 pm, thứ 6

- Kiên ơi, em làm ơn nhìn xuống dưới gầm tủ xem có cây viết của anh dưới đó không. Anh vừa làm rơi mất rồi!
- Dạ, để em coi thử.
Vũ Kiên chống 2 đầu gối xuống sàn, sau đó cúi rạp người xuống, căng mắt nhìn vào bên dưới gầm tủ tối thui. Cái khe dưới gầm tủ này vừa hẹp, vừa tối, lại bám đầy bụi bẩn và chứa hầm bà lằng những thứ linh tinh nằm lộn xộn như giấy, kẹp, bìa cứng…, trông như 1 cái nhà kho hổ lốn mà có lẽ từ thời Khang Hy tới giờ chưa từng được ai dọn dẹp. Sở dĩ cái khe tủ này bẩn như vậy là do nó quá hẹp, chỉ vừa để 1 bàn tay lọt vào, cho nên những người làm vệ sinh phòng cũng chẳng màng đến việc quét dọn dưới khe tủ, lâu ngày bụi bẩn tích tụ, nhện đến làm nhà, lại thêm lâu lâu còn có những món đồ văn phòng lặt vặt lăn vào hay bị thổi bay vào trong đó, cứ thế từ năm này sang năm khác đã biến cái khe tủ thành 1 nhà kho tối tăm và dơ bẩn.
Thực ra cây viết của Hữu Luân không phải do anh vô ý làm rơi vào gầm tủ mà tất cả đều là kịch bản do anh dàn dựng hết. Âm mưu của Hữu Luân hôm nay là: Phải biết được Vũ Kiên đang mặc quần lót màu gì! Từ sáng giờ thấy cái vòng 3 siêu chuẩn của thằng nhóc lượn qua lượn lại trước mặt, 2 mép quần lót chéo ngang mông hằn lên dưới lớp quần tây như khiêu khích là anh đã chịu không thấu rồi, thế nên anh mới quyết lập mưu để “địa” quần lót thằng nhỏ.
Chiều nay, nhân lúc Vũ Kiên không để ý, Hữu Luân đã cố tình hất cây viết của mình vào sâu dưới khe tủ, nơi mà tay anh không thể với tới được, nhưng anh nghĩ Vũ Kiên thì có thể vì nó cao to hơn anh nên tay nó cũng dài hơn anh. Sắp xếp “hiện trường” xong, Hữu Luân giả vờ như vô tình làm rơi viết rồi nhờ Vũ Kiên đến lấy. Vũ Kiên không nề hà gì, sẵn sàng giúp Hữu Luân tìm lại cây viết, và lúc này đây, nó đang bò rạp người xuống nền nhà, phía trước gầm tủ, căng mắt nhìn vào khoảng tối bên trong. Ở tư thế này, nguyên cặp mông người mẫu của nó đang chu ra sau làm cho 2 cái lằn quần lót bên trong hiện rõ mồn một dưới lớp quần tây bó sát.
- Tối quá, em không thấy gì hết anh ơi! –Vũ Kiên nói, mắt vẫn nhìn vào trong.
- Đèn pin nè em, em cầm lấy rồi soi vô cho sáng – Hữu Luân đưa chiếc đèn pin nhỏ cho Vũ Kiên.
Vũ Kiên bật đèn pin lên rồi rọi vào gầm tủ.
- Trong này có nhiều thứ quá, chắc cây viết của anh lẫn đâu trong này, để em tìm thử.
Vũ Kiên cứ vô tư tìm cây viết cho Hữu Luân, nó không hề biết rằng, đứng đằng sau nó, khổ chủ của cây viết “bị rơi” đang mê mẩn ngắm cặp mông quyến rũ của nó và bây giờ, hắn ta chỉ muốn cọ sát cái của nợ đang cương cứng bên trong quần lót của hắn vào giữa khe mông đang chu lên của nó mà thôi.
- À, em thấy rồi, có điều nó nằm tuốt trong kia, hơi xa…
- Ráng với tay lấy giùm anh đi em! – Hữu Luân lập mưu đưa thằng nhóc vào tròng để có cơ hội thấy nó lòi sịp.
- Dạ, để em thử xem!
Vũ Kiên ráng hết sức với cánh tay dài của nó vào tận chân tường, nơi cây viết đang nằm trong đó. Tay với, lưng rướn, trong khi mông đang chu lên, tất cả đã tạo nên điều kiện thuận lợi cho việc lộ hàng. Cái áo sơ-mi trắng của Vũ Kiên bắt đầu được kéo rời khỏi lưng quần do tay nó đang với hết cỡ, làm lộ ra cái khe mông sâu hút và cả chiếc lưng quần lót màu đen viền đỏ hiệu Rosso mà nó đang mặc. Đó cũng chính là thứ mà Hữu Luân đang muốn nhìn thấy. Cái tư thế vô tình khiêu dâm đúng chuẩn doggy lúc này của thằng trai thẳng đã làm cho Hữu Luân phát nứng dữ dội. Dưới sàn, Vũ Kiên đang bò rạp người, mông chu ra sau, mắt nheo nheo, gương mặt nhăn nhó vì đang cố sức với lấy cây viết khiến cho nó trông y chang như đang bị đụ từ đằng sau. Tất cả những gì Hữu Luân ao ước bây giờ là được quỳ phía sau thằng nhỏ mà đâm nó tới tấp với cái dương cụ của mình mà thôi.

Cuối cùng thì Vũ Kiên cũng lôi được cây viết ra, nó cười cười trông thật hiền, tay đưa viết cho Hữu Luân.
- Em coi thử thứ nào còn dùng được dưới đó thì lôi ra giùm anh luôn đi! – Hữu Luân nói. Thực ra, những thứ nằm dưới gầm tủ chẳng có giá trị gì lắm, vấn đề là Hữu Luân đang muốn câu giờ để dòm quần lót thằng nhỏ thêm nữa.
- Dạ! – Vũ Kiên chẳng hề hay biết âm mưu của Hữu Luân, tiếp tục cúi xuống lôi ra cho kì hết mấy món linh tinh đang nằm dưới tủ, và như thế cái áo cu cậu lại bị tốc lên, lưng quần tây trễ xuống, để lộ ra cái khe mông đầy hấp dẫn lấp ló dưới chiếc quần lót trông thật khiêu gợi. Lại 1 lần nữa, Hữu Luân lại tha hồ rửa mắt đã đời, anh dòm lom lom không chớp vào cái lưng quần lót đang bị lộ ra 1 khúc của thằng nhỏ. “Không được rồi, nứng quá! Phải tìm cách xem hàng thằng nhóc mới được!” – Hữu Luân tự nhủ.
Cuối cùng thì Vũ Kiên cũng lôi hết mấy thứ linh tinh dưới gầm tủ ra. Nó quệt cánh tay đầy bụi bẩn ngang mặt để lau đi mấy giọt mồ hôi lấm tấm. Cơ hội cho Hữu Luân là đây, anh nói:
- Em cứ để mấy thứ này ở đây để chặp nữa anh xem cái nào còn dùng được thì dùng, còn không dùng được thì thôi, bây giờ em vào WC rửa ráy, chỉnh đốn trang phục đi, áo quần xộc xệch, chân tay, mặt mũi lấm lem rồi kìa!
- Dạ!
Vũ Kiên đi trước, Hữu Luân đi liền sau theo nó vào WC. Vũ Kiên tiến tới bồn rửa mặt, gỡ mắt kính ra cho vào túi áo, bắt đầu xả nước rửa mặt. Hữu Luân cũng giả vờ đứng ở bồn kế bên, vừa rửa mặt vừa nói chuyện phiếm với nó. Sau khi đã rửa sạch tay và mặt mũi, Vũ Kiên bước qua phía bồn tiểu, và dĩ nhiên là Hữu Luân đâu thể bỏ qua cơ hội quý giá này, anh cũng bước đến đứng kế bên, mục đích là để địa hàng thằng nhóc xem thế nào.
Vũ Kiên cởi khóa dây nịt, mở cúc quần rồi kéo phéc-mơ-tuya xuống cái rẹt, chỉ nội cái tiếng kéo phéc-mơ-tuya đầy dứt khoát của nó thôi cũng đủ làm Hữu Luân thấy kích thích rồi. Liền tiếp sau đó, Vũ Kiên dùng ngón cái của bàn tay phải kéo lưng quần lót xuống, trong khi tay trái của nó thọc vào bên trong, lôi cây hàng khủng ra chĩa vào bồn tiểu, bắt đầu đái tồ tồ, còn mắt nó thì nhắm lại, mặt ngửa lên trời, ra chiều như đang phê lắm. Hữu Luân cũng đang tiểu, nhưng không như Vũ Kiên, anh chỉ kéo phéc-mơ-tuya xuống rồi lôi con cặc ra chứ không cần cởi khóa nịt, cúc quần. Cặc anh cũng thuộc loại khá, tuy nhiên, cũng như màu da của anh, nó không trắng lắm mà hơi ngăm ngăm. Nhân lúc Vũ Kiên đang nhắm mắt, ngửa mặt lên trời mà đái, Hữu Luân đứng kế bên quay đầu sang nhìn hẳn vào con cặc của thằng nhóc mà không cần e dè. Ôi trời ơi, Hữu Luân ngay lập tức bị ấn tượng bởi con cặc của Vũ Kiên, nhất là cái đầu khấc của nó. Cái đầu khấc đỏ hồng, chưa cương mà to gần bằng đầu khấc của anh khi cương. Từ cái lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, 1 dòng nước tiểu đang bắn ra cực mạnh, đập xuống bồn tiểu nghe tồ tồ thật to. “Đái mạnh vậy chắc trong chuyện ấy thằng nhóc cũng rất sung sức!” – Hữu Luân thầm nghĩ. Anh để ý kĩ dương cụ của thằng nhỏ, cái đầu khấc to đùng của nó lộ hẳn ra bên ngoài, không thấy lớp da quy đầu bao bọc xung quanh như nhiều người khác, anh đoán rằng chắc Vũ Kiên đã cắt bao quy đầu đi rồi, lại thêm đám lông mu rậm rì lấp ló dưới lớp áo sơ-mi nữa chứ, trông rất là kích dục. Anh nghĩ: “Chắc cái đầu khấc của thằng nhỏ to quá, không cam tâm bị giam cầm trong lớp bao, làm cho nó khó chịu nên mới phải đi cắt.” Vừa lúc đó, Vũ Kiên đái xong, nó dùng tay trái cầm cu rảy rảy lên xuống mấy cái liên tục thật mạnh cho văng hết nước tiểu ra. Hữu Luân chỉ có 1 khát khao duy nhất là ngay lúc này đây, ước chi anh được quỳ xuống ngay tại chỗ này, cầm lấy con cặc của Vũ Kiên để đưa cái đầu khấc to tròn, còn dinh dính 1 ít nước tiểu trên lỗ sáo vào miệng anh. Nếu được vậy, anh sẽ đưa lưỡi liếm chút nước tiểu dinh dính đó rồi vờn quanh đầu khấc, để rồi cuối cùng anh sẽ ngậm nguyên cái đầu tròn tròn dễ thương ấy vào trong miệng mà mút chùn chụt như mút 1 cây kẹo ngọt. Hữu Luân buộc miệng:
- Hàng to nhỉ?
Vũ Kiên chợt mở mắt ra, thấy Hữu Luân đang hướng mắt về phía con cặc đang tung lên tung xuống của mình mà khen to thì hơi ngại, nó cũng nhìn qua cây hàng của Hữu Luân rồi khen lại:
- Hàng anh cũng to mà!

Thật ra thì lúc này Vũ Kiên không đeo kính nên không nhìn rõ lắm con cặc của Hữu Luân, nó chỉ thấy hơi nhòe nhòe, mà chính cái hơi nhòe nhòe đó đã khiến cho con cặc của Hữu Luân trở nên to hơn trong mắt nó, nên nó mới buộc miệng khen đại, và cũng để vừa thể hiện phép lịch sự thông thường khi người ta khen mình cái gì đó thì mình cũng khen lại người ta cái y chang. Nói xong, tay phải Vũ Kiên kéo lưng quần lót của mình rộng ra, còn tay trái thì nhét lại con cặc vào bên trong, xong rồi nó chợt thả tay ra, cái lưng quần lót đang bị kéo giãn đàn hồi lại, đánh “bặp” 1 tiếng rõ to vào vùng bụng dưới rắn chắc của nó nghe thật kích thích. “Trời ơi, thằng nhóc đang trêu ngươi mình hả trời?” – Hữu Luân tự hỏi trong đầu, cặc anh đã bắt đầu cứng lên nên anh vội vàng rảy rảy mấy cái rồi nhét nó lại vào bên trong và kéo khóa quần lên, trước khi con cặc bất trị của anh ngóc đầu dậy chào cờ trước mặt Vũ Kiên. Ở kế bên, Vũ Kiên cũng đã đưa tay nhét phần áo lúc nãy bị tuột ra vào quần, kéo phéc-mơ-tuya lên, đóng thùng, thắt dây nịt lại chỉnh tề rồi bước sang bồn nước rửa tay.
- Em cắt bao quy đầu rồi hả?
- Dạ, hồi năm lớp 8. Sao anh? – Vũ Kiên trả lời, nó tự hỏi không biết sao mà trưởng phòng nhân sự lại nhìn cặc nó kĩ thế.
- Có gì đâu, cắt cho thoải mái, gọn gàng, sạch sẽ cũng tốt… À, bây giờ em vô phòng, lấy tập hồ sơ quản lý nhân sự anh để trên bàn rồi đem qua phòng IT, giúp họ phân loại, nhập liệu vào máy theo như lời anh hướng dẫn hồi sáng nhé!
- Dạ, em đi trước nha anh!
- Ừ, em đi mau đi!
Trong WC chỉ còn lại 1 mình Hữu Luân, anh mau chóng nhảy vào 1 buồng toilet, chốt cửa cẩn thận lại rồi cởi nịt ra, tuột quần xuống. Bên trong quần, con cặc của anh đã cương lên nãy giờ, bây giờ được giải thoát ra khỏi lớp quần lót chật chội thật là dễ chịu. Hữu Luân vừa tuột quần lót xuống là nó đã bật ra, 1 con cặc 16 cm đang ngẩng cao đầu ngạo nghễ. « Phải thủ dâm, phải thủ dâm mới được ! » - Hữu Luân thì thầm nói với chính mình. Những ngón tay anh vòng xung quanh thân cặc đang cương cứng, chuyển động lên xuống thật nhanh, trên đầu khấc đã rỉ ra chút nước nhờn trộn lẫn với chút nước tiểu ban nãy còn sót lại. Hữu Luân nhổ toẹt 1 bãi nước bọt vào tay rồi xoa đều lên thân cặc, nhất là ở vùng đầu khấc ; sau đó anh lại tiếp tục chuyển động tay lên xuống theo chiều dọc, lâu lâu anh còn dùng tay kia miết nhẹ vào phần quy đầu để gia tăng thêm kích thích. Trong đầu Hữu Luân hiện giờ đang liên tưởng đến những hình ảnh của anh chàng sinh viên thực tập đẹp trai, từ cái mép quần lót nổi bần bật trên mông nó cho đến cái khối u to đùng cong cong, tròn tròn ngay giữa háng khi nó ngồi trên ghế, 2 chân mở rộng ra ; hay là cái khe mông đầy gợi dục ẩn dưới chiếc lưng quần lót Rosso màu đen viền đỏ… Nghĩ tới đó, Hữu Luân càng gia tăng nhịp chuyển động của tay, tiếng nhóp nhép của nước bọt bôi trơn khi lớp bao quy đầu của anh bị kéo lên tụt xuống càng vang lên rõ hơn, để rồi ngay sau đó vị trưởng phòng nhân sự của công ty Thiên Ấn phải khuỵu chân xuống sàn nhà, tay anh chống vào bồn cầu, từng luồng tinh dịch ấm nóng bắn thẳng xuống lỗ nước trong bồn cầu nghe « chóc, chóc » từng tiếng rõ ràng. Hữu Luân như muốn nổ tung trong cơn khoái ngất do chính mình mang lại…

Cứ thế, từ ngày này sang ngày khác, Vũ Kiên đến công ty Thiên Ấn thực tập đều đặn. Hình ảnh quen thuộc mà mọi người thường thấy ở thằng nhóc này là nó luôn mặc áo sơ-mi màu trắng, tay áo sắn cao, bó sát làm tôn lên đường cong quyến rũ của 2 bắp chuột nở nang ; chiếc cúc áo đầu tiên thì luôn trong trạng thái không gài, kết hợp với quần tây đen hoặc xám tuy không bó lắm nhưng vì đôi mông của nó khá nở nang nên lúc nào lớp quần lót bên trong cũng hằn rõ lên khiến Hữu Luân thèm thuồng. Cứ hôm nào anh thấy 2 nếp quần lót của nó hằn chéo qua mông thì hôm đó anh biết nó mặc brief, còn hôm nào không thấy nếp hằn thì anh biết nó đang mặc boxer, đã vậy phần quần phía trước của Vũ Kiên lại hơi nhô ra vì chiếc quần tây tạo thành 2 nếp phồng lên kéo dài từ 2 bên lưng quần xuống háng khiến cho mỗi bước đi của nó như muốn thiêu đốt ánh nhìn của Hữu Luân.
Trái ngược với cái dáng vẻ đàn ông của mình, tính cách Vũ Kiên khá là vô tư, hơi khờ khờ, dễ bị dụ. Trong 5 đứa sinh viên đang thực tập thì nó là đứa thường bị mấy nhân viên trong công ty sai vặt nhất, đặc biệt là trong chuyện bưng bê, chạy qua chạy lại giữa các phòng ban. Tuy thế nhưng người ta chưa bao giờ thấy Vũ Kiên nhăn nhó hay than vãn nửa lời vì những việc lặt vặt đó, nó luôn vui vẻ nghe theo và giúp đỡ mọi người 1 cách tự nguyện với nụ cười tươi rói luôn nở trên môi, 1 nụ cười hiền hiền, vẫn còn vươn chút ngây ngô của 1 cậu trai mới lớn vừa bước ra đời. Luôn luôn vâng lời các anh chị trong công ty, gặp ai cũng lễ phép chào hỏi, lại sẵn sàng giúp đỡ mọi người, tất cả những điều đó đã giúp cho Vũ Kiên được lòng tất cả những người mà nó từng tiếp xúc. Mỗi khi làm không đạt yêu cầu việc gì, nó lại đưa tay ra sau đầu gãi gãi, miệng cười hiền khô, thẳng thắn nhận lỗi. Thấy thằng nhóc đẹp trai, tính tình lại dễ thương như vậy nên cũng chẳng ai nỡ trách phạt nó làm gì.
Sự xuất hiện của Vũ Kiên ở công ty như là 1 làn gió tươi mới thổi vào những căn phòng làm việc khô khốc và bộn bề áp lực ở công ty Thiên Ấn này. Hằng ngày mọi người đã quen với hình ảnh 1 anh chàng tướng tá gần chuẩn như siêu mẫu, quần tây đóng thùng áo sơ-mi trắng, cặp xách đen đeo chéo ngang vai, tóc hớt cao dựng đứng lên, đeo kính gọng nhựa màu đen xì-tin, hay nở nụ cười tươi rói ; tất cả những đặc điểm đó kết hợp lại khiến cho anh chàng 21 tuổi trông không khác nào 1 cậu bé học sinh cấp 3 to xác trong bộ đồng phục quần tây áo trắng. Về phần Hữu Luân, anh vẫn không từ bỏ cái ý định phá trinh thằng nhỏ tội nghiệp. Anh biết làm như vậy là cũng hơi bất nhẫn với thằng nhóc vốn luôn vô tư đối với anh, nhưng anh không thể bỏ lỡ 1 con mồi béo bở như vậy được, trong khi những ngày thực tập của Vũ Kiên ở công ty đang trôi dần, trôi dần… Những ngày qua, Hữu Luân không nhớ nổi là mình đã sục cặc bao nhiêu lần mỗi khi nghĩ tới Vũ Kiên, trong đầu anh đã hình thành 1 kế hoạch…

Hôm nay đã là ngày đầu tiên của tuần cuối cùng Vũ Kiên thực tập ở công ty Thiên Ấn, có nghĩa là, hết tuần này, Hữu Luân sẽ không còn được ngắm cặp mông chắc nịch của thằng nhóc nữa, nếu như anh không ra tay…
- Kiên à, bữa giờ em cũng đã học hỏi được nhiều rồi, anh thấy trình độ của em cũng khá rành rồi đó ! – Hữu Luân nói.
- Dạ cũng nhờ có anh chỉ bảo – Vũ Kiên khiêm tốn.
- Haiz, anh dạo này đang bận ngập đầu, việc nhà, việc công ty…nhiều không đếm xuể. Tối nào anh cũng phải thức tới 2h mới ngủ - Hữu Luân kể khổ.
- Nhiều việc vậy hả anh?
- Ừ, đã vậy mới sáng nay trước khi đi công tác xa giám đốc còn quăng cho anh cái laptop chứa dữ liệu phân bổ tiền bảo hiểm của tất cả mọi người trong công ty, từ sếp lớn cho tới nhân viên quèn, bắt anh phải xử lý xong trước cuối tuần. Anh cũng không biết làm sao mà mình có thể hoàn thành được đây, còn bao nhiêu công việc nữa, haiz… – Hữu Luân thở dài.
- Sao anh không để mấy anh chị trong phòng làm ?
- Í, đâu có được em, gì chứ chuyện tiền bảo hiểm là vấn đề nhạy cảm lắm, trước giờ chỉ có kế toán trưởng với trưởng phòng nhân sự làm thôi, nếu để nhiều người biết quá họ lợi dụng sơ hở bòn rút sao. Kế toán trưởng đang bận làm sổ sách cho đợt thanh tra kiểm toán sắp tới nên giám đốc mới giao cho anh làm việc này đó !
- Quan trọng dữ vậy hả anh ? Giá mà em cũng có thể giúp anh…
- Em muốn giúp anh hả? Để anh coi sao…
- Nhưng anh mới nói là chuyện này chỉ có anh với kế toán trưởng làm được thôi mà?
- Anh biết, nhưng mà anh bận quá… với lại anh tin em… nói chung là, tụi em thực tập chỉ ở đây 1 tháng, sắp hết kì thực tập rồi, tụi em mà quậy quọ là công ty phê ngay đạo đức xấu vào chứng nhận thực tập rồi báo về trường, khi đó thì hết tốt nghiệp luôn.
- Vậy anh giao cho nhóm thực tập tụi em làm thử xem, tụi em sẽ nghiêm túc và cố gắng để hoàn thành…
- Không được, chuyện này càng ít người biết càng tốt, với lại anh thấy tụi kia còn non lắm, không rành việc như em đâu.
- Hay là anh cứ đưa thử để mình em làm xem sao – Vũ Kiên nhiệt tình.
- Ừ, thôi cũng được! Anh nghĩ cái này chắc không quá khó đối với em đâu, có gì không biết thì cứ hỏi anh nhé!
- Dạ, em sẽ cố gắng!
- Vậy chiều nay tan sở anh giao cho em laptop của giám đốc để tối về nhà làm, tất cả dữ liệu về tiền bảo hiểm sếp để ở trỏng hết đó. Bây giờ để anh hướng dẫn sơ qua cho em nha…
- Dạ!
- À, mà anh quên nhắc em chuyện này, quan trọng cực kì: Laptop của giám đốc có chứa nhiều thông tin bí mật trong kinh doanh cũng như tài chính của công ty lắm. Những dữ liệu này trong công ty chỉ có vài người được biết thôi vì nó liên hệ mật thiết đến sự sống còn và phát triển trong tương lai của công ty. Em biết nếu những dữ liệu này mà bị tuồn ra ngoài, rơi vào tay của các công ty đối thủ thì sẽ thế nào rồi chứ? Những kế hoạch, chiến lược bạc tỉ sắp tới của chúng ta sẽ phải phá sản hết, cho nên em nhất định không được để ai đụng đến chiếc laptop này ngoài anh em mình nhé!
- Nghiêm trọng dữ vậy hả anh? Dạ, em sẽ không để lộ thông tin bí mật của công ty đâu!
- Ừ, vậy anh yên tâm rồi! Anh giao nhiệm vụ cho em là phải bảo quản cái laptop này đó!
- Hi hi, sao giống trong phim Bẫy Rồng ghê anh ha? – Vũ Kiên cười ngây thơ, nó không biết chính mình cũng đang rơi vào 1 cái “bẫy rồng” do Hữu Luân sắp đặt…

5:00 pm – Công ty Thiên Ấn

Người đàn ông có nước da ngăm rám nắng khỏe mạnh với khuôn mặt vuông vức, 2 hàng lông mày rậm rì đang đứng chống 2 bàn tay vào thành ban công lầu 1, mắt chăm chú nhìn xuống sân như đang chờ đợi điều gì. Thoạt trông có vẻ như gã đang độc thoại nhưng để ý kĩ thì mới thấy trên tai gã là chiếc tai nghe bluetooth tiệp với màu bộ vest đen gã đang diện. Gã đang nói chuyện điện thoại qua chiếc tai nghe.
- 5 phút nữa thằng nhỏ sẽ ra khỏi cổng. Người to cao, áo trắng đóng quần tây đen, chạy chiếc Wave Alpha đỏ, đeo laptop sau lưng.
- Há há, đại ca yên tâm, tụi em chu đáo lắm, 1 kéo là đứt lìa. Mà đại ca không sợ tụi em lấy cái lap luôn mà không trả lại đại ca hả? – 1 giọng nói thô bỉ phá ra từ chiếc tai nghe bluetooth.
- Ha ha ha – Gã đàn ông cười vang – Tụi bây thích thì cứ làm, cái lap đó đi bán chỉ được maximum 5 chai, trả tao tụi bây nghiễm nhiên có 10 chai, thấy cái nào lợi hơn thì cứ làm!
- OK, em hỏi chơi vậy thôi ấy mà, tối nay tiền trao cháo múc nha đại ca!
- Ừ, nó chuẩn bị ra rồi đó, làm ăn cẩn thận nha mày!
- Yes, sir!
Đầu dây bên kia đã ngắt máy, Hữu Luân nhìn xuống sân, thấy Vũ Kiên đang chạy xe từ dưới hầm lên, chuẩn bị ra đường, chiếc laptop mà anh giao cho nó đang nằm trong chiếc cặp đeo màu đen được đặt ép sát vào lưng, dây cặp choàng ra phía trước người Vũ Kiên. Hữu Luân nhếch mép, nở 1 nụ cười nham hiểm. Bên dưới, Vũ Kiên vẫn không hay biết gì về cái bẫy mà Hữu Luân cùng 2 tên giang hồ đã giăng ra cho mình vào tròng...
homosexual-obsessions:  Fuck
Vũ Kiên vừa ra khỏi cổng, quẹo phải được chừng chục thước thì bỗng cảm nhận được chiếc dây đeo cặp của mình bị ép đè xuống vai, rung mạnh lên cùng với 1 tiếng “xực” thật ngọt, liền sau đó là cảm giác nhẹ bẫng, chiếc dây đeo cặp đã rời vai nó mà đáp xuống đường, sau lưng nó có cảm giác mát mát. Ngay khi Vũ Kiên nhận thức được là nó đã bị cướp laptop 1 cách trắng trợn thì ngay bên cạnh nó, 1 chiếc xe máy không biển số với 2 tên thanh niên đeo khẩu trang kín mít đã trờ lên phía trước, tên phía sau vẫn còn đang cầm chiếc cặp đựng laptop mà mới vài giây trước thôi nó vẫn đang yên vị sau lưng Vũ Kiên. Tên ngồi sau này 1 tay giữ cặp, tay kia đưa ngón giữa lên làm kí hiệu “ngón tay thối” hướng về phía Vũ Kiên, nhe răng cười nham nhở như muốn trêu gan nó.
“Thế này thì quá lắm rồi!” – Vũ Kiên thầm nhủ – Ngay lập tức, nó vặn tay ga lên, tăng tốc đuổi theo 2 tên trộm. Nhưng, Vũ Kiên bỗng nhiên thắng gấp hết cỡ, tiếng bánh xe lết rèn rẹt dưới mặt đường nghe thật rợn người. Vì thắng quá gấp nên bánh sau xe bị trượt ngang sang 1 bên khiến cho chiếc xe quay ngang lại 1 góc 90° so với chiều di chuyển ban đầu rồi ngã xuống đường, Vũ Kiên cũng chới với ngã ngồi xuống bên cạnh xe, phía trước nó nhiều người cũng chao đảo tay lái. Thì ra 2 tên cướp này có kế hoạch tẩu thoát rất chu đáo, cướp máy xong, đề phòng nạn nhân đuổi theo, tên ngồi sau đã vơ lấy 1 nắm đinh sắt nhọn trong túi áo tung đầy ra phía sau để nạn nhân bị thủng bánh xe nếu muốn đuổi theo. Vũ Kiên thấy vậy, theo phản xạ thắng quá gấp làm xe ngã, nhưng may mắn là nó cũng chỉ té ngồi xuống đất chứ không hề hấn gì. Phía trước cũng có nhiều người không thắng kịp, cán phải mớ đinh khiến họ chao đảo tay lái. Vũ Kiên đứng bật dậy, toan dựng xe lên đuổi theo nữa thì hỡi ôi, 2 tên cướp đã chạy xa tít mù qua khỏi cái ngã 4 đèn xanh đèn đỏ trước mặt, còn đèn tín hiệu giao thông thì đang chuyển sang vàng, rồi sang đỏ, dòng người ở đường cắt ngang ồ ạt chạy qua ngã 4 này khiến cho Vũ Kiên đành chấp nhận sự thật đau đớn rằng nó không thể nào đuổi theo bọn cướp laptop được nữa.
Vũ Kiên đứng như trời trồng giữa đường đến nỗi ông xe ôm gần đó thấy nó không buồn động đậy, mắt cứ đăm đăm nhìn ra xa như người mất hồn mới tới dựng xe dậy rồi đẩy vào trong lề giúp nó. Đến lúc này thì nó mới quay trở về với thực tại, thất thiểu bước theo ông xe ôm vào lề, khuôn mặt thất thần đến nỗi không nói được tiếng cảm ơn ông ta nữa. Bao nhiêu ý nghĩ và câu hỏi đen tối vụt qua trong đầu nó: Thế là hết, chuyến này mày chết chắc rồi Kiên ơi! Cái laptop chứa dữ liệu của công ty… Sao lại thế? Tại sao nó lại bị cướp vào ngay lúc này? Chỉ còn tuần này nữa là xong quá trình thực tập rồi mà, nó sẽ ăn nói như thế nào với anh Luân, với công ty đây? Họ sẽ đánh giá quá trình thực tập của nó thế nào? Liệu nó có thể ra trường không? Có ai dám nhận nó vào làm việc nữa không? Và trước mắt, nó sẽ bị kỷ luật thế nào?... Nước mắt như chực trào ra khóe mắt Vũ Kiên, nó như sắp khóc tới nơi. Đây là lần đầu tiên nó bị cướp táo tợn như thế này ngay giữa đường, lại còn bị té xe nữa nên nhất thời vẫn chưa bình tĩnh lại được.
- Nè cậu, bình tĩnh lại đi! Bây giờ tui chỉ cậu nè, làm đơn cớ mất nộp lên công an đi! – Ông xe ôm thương tình với cái vẻ mặt thất thần của Vũ Kiên.
Nó quay qua ông xe ôm, rơm rớm nước mắt: “Bác ơi, chết con rồi, cái laptop của con…quan trọng lắm…bác ơi…”
- Tui biết quan trọng rồi, mà giờ cậu đứng đây cũng có làm gì được đâu! Xe cậu tui coi rồi, hổng sao hết, chỉ trầy sơ sơ thôi, chạy lên công an đi!
- Hix, chắc công an cũng chẳng làm gì được đâu bác ơi!
Nói rồi, Vũ Kiên rút điện thoại ra, nó nghĩ việc đầu tiên nên làm là phải kể lại sự thật cho Hữu Luân nghe, dù nó biết kết quả sẽ rất khủng khiếp.
- A lô – Đầu dây bên kia nghe máy.
- Anh Luân à, em làm mất laptop rồi! – Vũ Kiên thiểu não.
- Cái gì? Em đùa anh à? – Tiếng la chói tai từ đầu dây bên kia.
- Không… là sự thật…Em mới bị cướp…vừa ra khỏi công ty… - Giọng Vũ Kiên run rẩy.
- Em đang ở đâu? Có sao không? – Giọng nói phía bên kia vẫn đang cực kì tức giận.
- Dạ không… Em đang ở gần công ty.
- Quay trở lại công ty ngay cho anh! – Phía bên kia đã ngắt máy.
Vừa la hét om xòm xong, đưa tay lên chiếc tai nge bluetooth đen ngắt máy là Hữu Luân đã ngay lập tức nở 1 nụ cười nham hiểm. Vậy là kế hoạch của anh đã thành công được 1 phần, nghe cái giọng nói thiểu não đầy tội nghiệp của thằng nhóc ở bên kia đầu dây là anh đã biết việc được phá trinh thằng nhóc dễ thương này chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, và điều đó cũng còn phụ thuộc vào khả năng diễn kịch của anh nữa. Hữu Luân nghĩ thầm ngoài kia, chắc thằng nhỏ đang tưởng tượng anh đang rất lo lắng và tức giận dữ lắm, nó đâu thể ngờ rằng 2 thằng cướp cái laptop mà Hữu Luân giao cho nó lại chính là người mà Hữu Luân thuê để làm chuyện đó, và nó cũng đâu thể ngờ rằng giờ đây, anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay, 2 chân gác lên bàn, khẽ xoay qua xoay lại, miệng nhấp từng ngụm trà thư thả chờ đến lúc lên “sân khấu”, thỉnh thoảng còn huýt sáo vang. Đúng là Vũ Kiên không thể ngờ được chuyện đó, nó đã quay trở lại công ty, chạy lên phòng nhân sự, trong đầu mường tượng ra cảnh 1 người đàn ông da ngăm đầy giận dữ đang sẵn sàng trút giận lên đầu nó.
Cộc cộc cộc – Nó khẽ khàng gõ cửa...
Vào đi – Giọng nói đanh thép của Hữu Luân làm Vũ Kiên thêm lo lắng, nó ngập ngừng bước vào phòng.
- Em ngồi xuống kể đầu đuôi cho anh nghe coi! – Hữu Luân ra lệnh, vẻ mặt giận dữ, mắt nhìn nó chằm chằm.
Thế là Vũ Kiên thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho Hữu Luân nghe, mồ hôi nó vã ra như tắm mặc dù trong phòng có máy lạnh. Nghe xong câu chuyện, Hữu Luân phán:
- Em dại quá! Ai lại để laptop ra sau lưng trong khi chạy xe thế kia ?
- Mấy bữa đứa bạn em để phía trước cũng bị cướp, với lại hồi giờ em cũng để sau lưng mà có sao đâu… - Vũ Kiên chống chế.
- Thôi đừng chống chế nữa ! Bây giờ em tính sao?
- Trước mắt, em sẽ làm đơn cớ mất gửi công an…
- Ha ha, đời nào mà công an tìm thấy được, xe tụi cướp đâu có biển số, em cũng đâu nhớ rõ mặt tụi nó… Mà cho dù có tìm thấy đi chăng nữa thì liệu em có đủ sức chịu trách nhiệm không? Những chiến lược kinh doanh và phát triển của công ty Thiên Ấn nằm bên trong chiếc laptop đó trị giá bạc tỉ, nếu để tuồn ra ngoài, các đối thủ biết được hết đường đi nước bước của chúng ta, chúng ta sẽ thua lỗ ngay lập tức, lúc đó em sẽ trở thành tội đồ của cả công ty này đó biết không?
- Hix, anh ơi, em không cố ý mà, chuyện đó nằm ngoài dự kiến của em…
- Em đừng nói nữa, chẳng phải sáng nay anh đã nhắc nhở em là bằng mọi giá phải giữ bí mật thông tin trong chiếc laptop sao? Vậy mà bây giờ… Anh thật hết nói nổi, phen này em hại chết anh rồi, anh sắp bị đuổi việc rồi!
- Em xin lỗi…
- Anh mà bị đuổi việc thì em cũng không yên đâu. Em biết điều gì sẽ đến với em chứ?
- Ơ…
- Đương nhiên là anh phải chịu trách nhiệm chính, nhưng em mới là người trực tiếp làm mất. Nếu chuyện này vỡ lỡ ra, công ty sẽ xếp hạng xấu trong báo cáo thực tập của em, liên hệ với nhà trường để xử lý kỷ luật, và có thể vì vậy mà em sẽ không tốt nghiệp được, hay tệ hơn là bị đuổi học, nhưng kinh khủng nhất là em sẽ phải hầu tòa nếu như công ty khởi kiện em về tội vô trách nhiệm làm thiệt hại đến công ty, mặc dù em chỉ vô ý, và biết đâu em sẽ phải ngồi tù, rồi lý lịch của em sẽ có tiền án tiền sự… Lúc đó ai dám nhận 1 đứa chưa tốt nghiệp, bị đuổi học, có lý lịch đen vào làm việc? Em chỉ còn nước đi lượm ve chai, đi làm thợ hồ mà thôi!
Hữu Luân tuôn 1 tràng những câu chữ nặng nề, vẽ ra viễn cảnh đầy tăm tối cho Vũ Kiên. Phải nói là Hữu Luân khá là ác độc khi dùng chiêu này, Vũ Kiên đang bàng hoàng, chưa lấy lại được bình tĩnh sau vụ cướp thì vào đây đã bị anh dập cho tơi bời càng khiến cho nó thêm loạn trí, mặt mũi há hốc ra nghe Hữu Luân nói thấy mà tội nghiệp. Còn Hữu Luân thì nhập vai phản diện quá đạt, anh đe dọa thằng nhỏ đủ thứ điều kinh khủng khiếp mà nó không dám tưởng tượng tới, cho dù những lời đe dọa của anh không hoàn toàn đúng, chẳng hạn như chưa tới mức phải đuổi học hay ra tòa, vô tù hay gì gì đó, có điều Hữu Luân đang muốn khủng bố tinh thần của Vũ Kiên trong lúc nó đang hoảng loạn. Anh biết rằng nếu mình không làm việc này ngay lúc này đây thì sẽ để vuột mất cơ hội quý giá. Giả sử nếu Hữu Luân dùng những lời đe dọa này với những người có bản lĩnh, có kinh nghiệm hay am hiểu về pháp lý thì có thể họ sẽ cười khẩy vào mặt anh, nhưng trong trường hợp này con mồi của anh rất ngây thơ, nhỏ hơn anh nhiều cả về tuổi đời lẫn tuổi nghề, hơn nữa nó còn là nhân viên thực tập nên rất nể sợ mọi người trong công ty.
Ngay từ lần gặp gỡ và phỏng vấn đầu tiên Hữu Luân đã nhanh chóng nắm được điểm yếu của Vũ Kiên là ngây ngô, khờ khờ, dễ bị dụ qua bài phỏng vấn tiếng Anh đầy dâm dục của anh. Thế nên để gây áp lực và đe dọa 1 đứa sinh viên thực tập đang chịu sự quản lý và giám sát của công ty và nhà trường không phải là chuyện khó, nếu không muốn nói là khá dễ dàng đối với 1 tay cáo già như anh. Bao nhiêu năm kinh nghiệm trong lĩnh vực nhân sự, giao tiếp với biết bao nhiêu người đã giúp cho Hữu Luân có được cặp mắt nhìn người tinh tường và khả năng nắm bắt tâm lý của họ. Hơn nữa, mười mấy năm trước đây, anh cũng như Vũ Kiên, là 1 sinh viên thực tập, cũng e dè, bỡ ngỡ nhưng không đến nỗi thật thà như thằng nhóc này nên anh hiểu rõ tâm lý sợ sệt của bọn nhóc sinh viên thực tập khi làm sai.
Nhìn gương mặt cắt không còn giọt máu đang cúi gằm xuống của Vũ Kiên, Hữu Luân biết anh đã thành công trong việc tạo áp lực cho thằng nhóc. Quả thật vậy, người run run, mắt rơm rớm, Vũ Kiên cầu cứu Hữu Luân:
- Anh ơi, anh giúp em với, em không muốn đi tù đâu, hic hic…
- Haiz, mười mấy năm ăn học của em, tốn biết bao nhiêu tiền của của cha mẹ, chưa báo đáp được gì mà sắp phải đi tù rồi, anh tiếc cho em quá!
Nghe tới đây, nước mắt không còn rơm rớm nữa mà đã nhỏ thành dòng xuống mặt Vũ Kiên. “Anh ơi, em xin anh, xin anh nghĩ cách giúp em với!” – Vũ Kiên đã chạy vòng qua bàn, đến bên cạnh Hữu Luân quỳ xuống, nắm lấy tay anh.
- Khó lắm em ơi, không biết anh có giúp được không, lần này em gây ra lỗi lớn quá! – Hữu Luân giả bộ lắc đầu, mắt đầy lo toan nhìn ra xa.
- Giúp em với anh ơi, anh muốn gì em cũng làm hết, em không muốn đi tù đâu anh ơi!
Chỉ chờ có thế, Hữu Luân hỏi lại: “Anh muốn gì em cũng làm hết hả?” Vũ Kiên không nhận ra âm mưu của Hữu Luân nên vẫn thật thà trả lời: “Dạ!”
- Có đúng là em sẽ làm mọi thứ anh muốn không? – Hữu Luân hỏi lại cho chắc ăn.
- Dạ, chỉ cần em không phải đi tù…
- Ừ, anh sẽ nghĩ cách, bây giờ em ngồi lên đây – Nói rồi, Hữu Luân đứng lên, đỡ Vũ Kiên dậy cho nó ngồi vào chiếc ghế xoay của mình.
- Ơ… - Vũ Kiên còn bất ngờ, chưa biết tại sao Hữu Luân lại không nổi nóng với mình nữa thì đã nghe Hữu Luân nói:
- Em nói sẽ làm mọi thứ để anh giúp em chuyện này, vậy em chiều anh tí nha! – Vừa nói, Hữu Luân vừa đi vòng ra sau ghế, 2 tay đặt lên vai Vũ Kiên.
- Ơ… Là sao anh? – Vũ Kiên hỏi, nó bắt đầu nhận ra có vẻ gì đó không bình thường ở đây.
- Sao là sao ? Là làm anh thỏa mãn chút ấy mà – Hữu Luân nói toạt ra, 2 tay anh đã lần mò xuống bộ ngực săn chắc và nở nang của Vũ Kiên, những ngón tay xoa xoa 2 núm vú từ bên ngoài lớp áo sơ-mi.
Vũ Kiên hốt hoảng, toan đứng dậy nhưng đã bị 2 tay Hữu Luân từ trên ghì chặt xuống khiến cho nó phải ngồi xuống ghế lại.
- Anh… anh làm gì vậy ?
- Ha ha, thấy em đẹp trai, dễ thương vầy anh cũng thích. Nói thẳng ra là anh muốn em, được không em ? – Nói rồi, Hữu Luân nghiêng đầu, hôn cái « chóc » vào má Vũ Kiên
Bây giờ mặt Vũ Kiên không còn xanh lè như lúc đầu nữa mà đã chuyển sang đỏ chót, 1 phần vì nó đang lo lắng, 1 phần vì nó thấy ngượng khi Hữu Luân bất ngờ hôn nó.
- Em xin phép lui ! - Lần này, Vũ Kiên đứng bật dậy thật nhanh và đi về phía cửa.
- Khoan đã ! – Hữu Luân lên tiếng – Vậy còn chuyện cái laptop em tính sao ?
Vũ Kiên khựng lại. Đúng rồi, tính sao là tính sao ? Nó cũng chưa biết phải tính sao nữa.
- Nếu nghe lời anh, anh sẽ giúp em tìm lại chiếc laptop bằng mọi giá. Điều đó cũng có nghĩa là không kỷ luật, không tòa án, không tù tội, và không lượm ve chai, thợ hồ gì hết, tương lai của em sẽ được an toàn !
- Làm sao anh dám chắc là sẽ tìm lại được chiếc laptop ?
- Em đừng quên anh có những mối quan hệ rất rộng lớn. Anh có người bạn làm bên cơ quan điều tra cấp thành phố nên khả năng tìm lại được đồ bị mất cũng có thể lắm, vấn đề bây giờ là tùy thuộc vào « sự hợp tác » của em mà thôi.
- Nhưng… chẳng lẽ anh… thích em hả ? – Vũ Kiên ngập ngừng hỏi.
- Ừ !
- Nhưng… nhưng mà anh với em đều là nam mà ?
- Thì sao ? Anh chỉ biết là anh thích em thôi, và nếu em không chịu vâng lời anh thì, như những gì anh nói, em đã thấy trước kết cục của em thê thảm thế nào rồi chứ? Anh cho em đêm nay để suy nghĩ, thế nào thì tùy em, ngày mai trả lời anh!
Nói rồi, Hữu Luân xách cặp bỏ đi, để lại Vũ Kiên đứng 1 mình trong phòng, đầu óc quay cuồng, tuyệt vọng, khổ sở với hàng trăm ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Nó không biết phải làm thế nào, trước giờ cuộc sống nó rất bình yên, hầu như chưa gặp bất cứ khó khăn nào trong đời, vậy mà giờ đây, khi vừa bước vào môi trường làm việc đã gặp phải biến cố lớn này. Mới sáng nay nó còn rất háo hức với cơ hội làm việc mà Hữu Luân trao cho, vậy mà bây giờ…
Tối hôm đó, 1 trận tin nhắn từ Hữu Luân ồ ạt ập tới máy Vũ Kiên. Đe dọa có, khuyên nhủ có, mà tâm sự sẻ chia cũng có. Hữu Luân vừa đấm vừa xoa, 1 mặt dùng sức ép với Vũ Kiên, mặt khác lại ra chiều thông cảm với nó. Tội nghiệp Vũ Kiên, nó không biết rằng mình đang rơi vào cái bẫy của con cáo già Hữu Luân, vừa lo sợ vừa phân vân cân nhắc xem có nên chiều ý của vị trưởng phòng nhân sự mê trai này không. Trong khi Vũ Kiên đang lo lắng như vậy thì trong tay Hữu Luân đã có chiếc laptop mới bị trộm chiều nay, anh đang ngồi vừa chơi game vừa nhắn tin với Vũ Kiên. 2 tên thanh niên do chính anh thuê cướp chiếc laptop từ Vũ Kiên vừa mới đem trả lại chiếc laptop cho anh để nhận lấy 10 triệu, 1 số tiền khá hời cho bọn chúng. Chiếc laptop này của Hoàng Minh vốn là đồ rẻ tiền, chỉ để anh giao cho cấp dưới làm 1 số việc bên trong đó, nếu bọn cướp bán đi thì cũng chỉ được cùng lắm là 5 triệu đồng. Biết được giá trị của chiếc laptop như vậy nên bọn chúng đã giao lại cho Hữu Luân với giá 10 triệu. Hữu Luân vừa chơi game vừa thầm nghĩ Vũ Kiên đúng là thằng ngốc, bị anh xỏ mũi quá dễ dàng vì thực ra trong chiếc laptop này có cái quái gì gọi là dữ liệu bí mật và quan trọng của công ty đâu, chỉ duy những tài liệu về tiền bảo hiểm là có thật, nhưng trước đó Hữu Luân đã copy những dữ liệu này vào máy tính của mình rồi nên cho dù có mất chiếc laptop thật đi nữa thì cũng chẳng sao.


Ngày làm việc hôm sau trôi qua trong sự căng thẳng tột độ của Vũ Kiên, nó cố gắng tránh mặt Hữu Luân bằng mọi cách, thế nhưng đến cuối ngày thì không thể tránh nữa vì Hữu Luân đã gọi nó đến phòng nhân sự.
- Em đã có quyết định chưa?
- Anh… anh cho em suy nghĩ thêm 1 ngày nữa được không?
- Có gì mà em phải suy nghĩ lâu thế? Chuyện cực kì đơn giản mà! Bạn anh đang điều tra manh mối, hay anh tạm kêu bạn anh dừng lại nhỉ? Mai anh sẽ thú thật với giám đốc cho khỏe vậy, anh thì có quen biết với công an, nếu có dính líu tới pháp luật thì cũng không nghiêm trọng lắm, còn chuyện công việc, nếu thôi việc ở đây thì anh đi tìm chỗ khác, thiếu gì, cái quan trọng là em kìa, anh chỉ sợ em không ra trường nổi, rồi bị đuổi học thôi!
Hữu Luân đang nói trúng nỗi lo lắng của Vũ Kiên khiến nó lo sợ: “Đừng, anh khoan hãy nói với giám đốc, anh cứ nhờ bạn anh điều tra tiếp… Em hứa với anh sẽ suy nghĩ, ngày mai sẽ có câu trả lời cho anh.”
- Thôi được vậy, nể tình anh sẽ gia hạn cho em suy nghĩ thêm 1 ngày nữa, đúng giờ này ngày mai tới gặp anh, đừng để anh phải gọi nữa nhé, em thấy cái nào lợi hơn thì làm.
- Dạ…
- À này, em nhớ không được để lộ chuyện này ra cho ai biết đấy, nếu đến tai giám đốc là chết cả lũ – Hữu Luân dặn dò, anh sợ nếu Vũ Kiên tiết lộ chuyện này ra ngoài thì đúng là “xôi hỏng, bỏng không” cái kế hoạch đen tối của anh.
- Bây giờ em về đi, suy nghĩ cho cẩn thận!
- Thưa anh em về!
Nhìn cái tướng thằng nhỏ thất thiểu quay đi, 2 lằn quần lót nổi lên dưới lớp quần tây lại khiến cho Hữu Luân rạo rực, anh đưa tay xuống hạ bộ mình xoa xoa, định bụng sẽ thủ dâm nhưng kịp suy nghĩ lại nên lại bỏ tay ra. Anh biết nên để dành tinh binh của mình cho cuộc chơi trai thẳng ngày mai…

“Cộc cộc cộc” – Tiếng gõ cửa vang lên từng chập cho thấy rõ sự e dè của người gõ cửa.
- Vào đi em! – Chưa thấy người gõ cửa nhưng Hữu Luân đã gọi là “em” vì anh đã biết chắc được người bên ngoài kia là ai.
- Cửa phòng mở ra, 1 chàng thanh niên đẹp trai, tóc đinh dựng đứng kiểu xì-tin, cơ thể căng tràn sức sống ẩn dưới lớp áo sơ-mi trắng và chiếc quần tây xám bó sát cặp mông săn chắc chầm chậm tiến vào, chính là Vũ Kiên.
- Bấm chốt cửa lại luôn em! – Hữu Luân nói, mắt vẫn không thèm nhìn người mới vào mà đang đọc tập tài liệu gì đó trên bàn.
Vũ Kiên bỗng khựng lại 1 giây, rồi nó quay người lại bấm chốt cửa, dù sao thì nó cũng biết mình vào đây là để làm gì.
- Em ngồi đi! Em tìm anh có chuyện gì? – Hữu Luân để tập tài liệu sang 1 bên, ngước lên nhìn Vũ Kiên lúc này đã ngồi vào ghế, giả vờ hỏi.
- Uhm… em… em đã suy nghĩ rồi… Anh phải giúp em với, nha anh? Anh muốn…muốn gì em cũng làm… - Vũ Kiên ấp úng, nó không dám nói thẳng.
- Em đã sẵn sàng rồi hả?
- Uhm… dạ, em nghĩ vậy!
- Tốt lắm! – Hữu Luân đứng dậy, đi vòng qua phía bên kia bàn, ra sau lưng Vũ Kiên – Anh biết là em ngoan ngoãn và dễ thương mà, mà nếu em ngoan thì không có lý do gì mà anh lại không phê vào chứng nhận thực tập của em loại tốt cả, đúng không em yêu? – 2 tay Hữu Luân lúc này đã vòng ra trước ôm lấy khuôn ngực nở nang của chàng trai tuổi đôi mươi.
- Dạ… - Vũ Kiên thở mạnh, hồi hộp.
- Sao em hồi hộp dữ vậy, anh thấy tim em đập thình thịch nè! Anh có ăn thịt em đâu, nam nhi đại trượng phu mà nhát thế! – Hữu Luân chọc, anh đã cúi xuống đặt môi mình lên cặp môi hồng hào, nhỏ mà đầy đặn của Vũ Kiên.
- Ớ… - Lần đầu bị người đàn ông khác chạm môi nên Vũ Kiên thấy bất ngờ, nó quay mặt đi khi môi Hữu Luân chạm lên môi của nó.
- Này em, em phải làm theo những gì anh muốn thì anh mới giúp em tai qua nạn khỏi được chứ, còn nếu em muốn tiếp tục chống cự thì anh nghĩ em có thể ra về, chuẩn bị ngày mai lên gặp ban quản lý công ty được rồi!
- Ơ… không… em… chỉ là em thấy hơi ngại… Em sợ người ta thấy… - Vũ Kiên phân bua.
- Giờ này mọi người về hết rồi, còn ai ở đây đâu, với lại em cũng đã khóa cửa rồi mà, không nhớ à?
Không đợi cho Vũ Kiên trả lời, Hữu Luân tiếp tục đặt môi mình lên môi chàng thanh niên mới lớn, hôn say đắm. Lần này thì Vũ Kiên để yên cho Hữu Luân hôn mình, môi nó bất động, để mặc cho môi Hữu Luân tha hồ cuốn lấy bờ môi tròn đang đơ ra của nó. Dù rằng trong đầu nó đang nghĩ việc 2 người đàn ông hôn nhau thật trái với tự nhiên và có vẻ hơi bệnh hoạn nhưng nó biết làm sao được, đành phải để mặc vậy thôi, thế cho nên nó ráng nhắm mắt, trâng mình chịu đựng nụ hôn cuồng nhiệt của tay trưởng phòng nhân sự ngoài tuổi 30 đang vớ phải con mồi non béo bở kia.
Hữu Luân hôn chàng trai trẻ thật say đắm, chiếc lưỡi tham lam của anh vươn ra ngoài, cố gắng đẩy 2 hàm răng của Vũ Kiên tách ra để nó có thể lùa vào trong khoang miệng của cậu mà tha hồ sục sạo khắp mọi ngỏ ngách. Trong khi đó, Vũ Kiên đang thầm nghĩ chưa có ai từng hôn nó say đắm như thế này, nó cảm nhận được chiếc lưỡi của vị trưởng phòng đang quấn lấy lưỡi nó, trơn tuột và ẩm ướt. Nhưng quái đản thay, tại sao bây giờ nó lại thấy bớt ghê tởm hơn? Tại sao cái vật đàn ông bên trong quần nó đang bắt đầu ngọ nguậy? Hữu Luân cũng là đàn ông mà? Ôi, phải chi mà có 1 cô gái cũng đang hôn nó như thế này thì chắc chắn nó sẽ hôn đáp trả lại và đưa tay lần mò lên bộ ngực của cô ta rồi sau đó đè cô ta xuống mà cởi từng món đồ trên người cô ả ra. Nhưng không, người đang hôn nó say đắm lại là 1 người đàn ông, môi hắn đang bao trùm lấy môi nó, còn lưỡi hắn thì như con rắn cứ vờn lấy lưỡi nó. Nước bọt của hắn tiết ra càng khiến cho nụ hôn ướt át trở nên đầy nhục dục.
- Sao thế? Em ngại à? – Hữu Luân ngừng hôn, hỏi Vũ Kiên khi thấy nó không có chút phản ứng gì đối với nụ hôn của anh – Công nhận môi em ngọt thật!
Vũ Kiên đỏ bừng mặt, nó không biết phải nói gì.
- Thôi, bây giờ tới lượt em hôn anh nha! – Hữu Luân nói.
- Dạ? – Vũ Kiên hỏi lại.
- Em hôn anh, nhưng hôn chỗ khác ha?
- Chỗ nào anh? – Vũ Kiên thật thà hỏi.

Hữu Luân đi ra phía trước mặt Vũ Kiên, kéo 2 tay chiếc ghế xoay mà Vũ Kiên đang ngồi để nó xích tới gần anh hơn, xong rồi anh dựa mông vào cạnh bàn, cầm 2 tay của Vũ Kiên đặt lên 2 bên đùi anh nghe cái “chét” rồi đưa mắt liếc xuống hạ bộ của mình và nhìn Vũ Kiên trả lời: “Chỗ này nè!”
Giờ thì Vũ Kiên đã biết Hữu Luân muốn mình làm gì, nó ngần ngừ nghĩ thầm tình cảnh bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, lui cũng không được mà tiến cũng không xong, mắt nó đăm đăm ngó vào vùng quần bên dưới thắt lưng của vị trưởng phòng đang phơi ra trước mắt.
- Hãy nghĩ cho tương lai, em à ! – Hữu Luân “động viên”.
Đúng, nó phải nghĩ cho tương lai thôi, thôi thì nhắm mắt làm liều vậy, chỉ 1 lần rồi thôi! Nó ngước lên nhìn Hữu Luân lần nữa rồi từ từ đưa tay lên, mở khóa dây nịt của anh ra, tay run run. “Leng keng”, tiếng khóa dây nịt đã được mở ra, phần đầu và đuôi chiếc dây nịt đã rời ra làm đôi, ngã sang 2 bên. Vũ Kiên tiếp tục khẽ khàng đưa tay cởi chiếc cúc quần tây của Hữu Luân ra, sau đó tới chiếc móc phía trên phéc-mơ-tuya, và cuối cùng là tay nó run rẩy kéo phéc-mơ-tuya của anh xuống. Vũ Kiên lại ngước mắt nhìn lên Hữu Luân, Hữu Luân nhìn xuống, khẽ nhoẻn miệng cười, gật đầu với nó, ý muốn ra hiệu cho nó tiếp tục. Vũ Kiên hít 1 hơi sâu, nó kéo 2 mép chiếc phéc-mơ-tuya đã mở sang 2 bên rồi đưa tay vào bên trong, đặt lên mép chiếc quần lót màu nâu hiệu D&G của Hữu Luân rồi từ từ kéo xuống…1 con cặc gân guốc đang cương cứng bật tung ra ngoài, theo quán tính nên nó chưa đứng im mà cứ nhẹ nhàng đung đưa lên xuống.
Vũ Kiên khựng lại, trố mắt nhìn con cặc, 2 tay nó vẫn còn nắm lấy mép quần lót của Hữu Luân, những ngón tay nó đang cọ sát với vùng da đùi gần háng anh, chưa bao giờ mà 1 con cặc lại ở khoảng cách gần với nó như thế này nên nó cảm thấy choáng ngợp. Vũ Kiên chỉ vừa mới tuột quần lót của Hữu Luân xuống 1 khoảng vừa đủ để con cặc bật ra, 2 trứng dái anh vẫn còn nằm bên trong, còn lông lá vùng hạ bộ của anh thì đang cọ vào tay thằng nhỏ. Vũ Kiên lại ngước mắt lên nhìn Hữu Luân. Lần này Hữu Luân nói: “Bú đi em!” Anh thấy hơi buồn cười vì cái vẻ lúng túng của thằng nhóc khi tuột quần anh xuống trông y chang như 1 cô gái trinh trắng lần đầu tiên phải phục vụ cho 1 người đàn ông.
“Sao? Bây giờ mình phải ngậm cái vật này vào miệng á? Không, không đời nào… Nhưng mà… Thôi thì cứ nhắm mắt làm liều vậy, chẳng chết chóc ai…” – Vũ Kiên thầm nghĩ. Nó từ từ đưa đầu mình gần tới cái vật đang chĩa thẳng ra kia, e dè mở miệng ra sao cho chỉ vừa đủ ôm trọn phần đầu khấc của Hữu Luân. Cảm giác mà Vũ Kiên cảm nhận được khi lần đầu bú cặc là việc này như ngậm vào miệng 1 khúc thịt bọc da, nửa mềm nửa cứng và không có vị gì cả. Hữu Luân nhắm mắt lại, ngửa cổ lên, rên khẽ trong miệng khi thằng nhóc ngậm lấy cái phần nhạy cảm nhất trên cơ thể người đàn ông. Vũ Kiên cử động môi và lưỡi 1 cách yếu ớt và đầy miễn cưỡng trên đầu khấc của Hữu Luân khiến cho anh phải hỏi:
- Em ngậm yếu vậy sao làm anh thỏa mãn được hả em? Em hôn nó giống ban nãy anh hôn em đi!
Nghe tiếng Hữu Luân nói, Vũ Kiên nhã đầu khấc ra, nhìn lên, xong rồi lại cúi xuống, lần này nó tiến vào sâu hơn, đến quá nửa thân cặc, ráng đánh lưỡi bên trong lên thân cặc, nhưng như thế vẫn chưa đủ cho Hữu Luân. Hữu Luân biết thằng nhỏ lần đầu bú cặc nên còn rất vụng về, thế nên anh quyết định sẽ chỉ bảo thằng nhỏ trước rồi sau đó để nó làm lại cho mình.
- Nhìn em bú chán quá à, chẳng có hào hứng gì hết, thôi đưa đây anh làm mẫu cho!
Nói rồi, Hữu Luân quỳ xuống trước ghế Vũ Kiên đang ngồi, nhìn thẳng vào cái “bộ đồ nghề” hoành tráng của thằng nhóc đang u lên 1 cục sau lớp quần tây bó sát. Hữu Luân đã thèm muốn cái “bộ đồ nghề” này ngay từ ngày phỏng vấn Vũ Kiên rồi, và bây giờ thì anh sắp được tận hưởng nó. Anh đưa tay ve vuốt từ bên ngoài quần cái đống thịt đang u lên 1 cục nằm trước vùng ngã 3 của Vũ Kiên khiến cho cái của quý bất trị bên trong của nó không thể nào nằm yên được nữa, cặc nó đang từ từ cương lên. Hữu Luân tiếp tục đưa tay lên mở dây nịt và khóa quần của Vũ Kiên ra nhưng động tác nhanh và dứt khoát hơn nó làm cho anh lúc ban nãy nhiều. Vũ Kiên nghe Hữu Luân chê mình như vậy thì tự biết rằng nó đã làm chưa tốt, chưa làm thỏa mãn được Hữu Luân nên khiến anh thất vọng, vậy cho nên khi Hữu Luân mở khóa quần nó ra, nó vẫn để yên mà không có phản ứng, và nó cũng muốn thử xem cái cảm giác đó thế nào.
Hữu Luân rạo rực khi tay chạm tới lớp quần lót của Vũ Kiên, anh háo hức muốn lôi cái vật bên trong ra – thứ mà anh luôn hằng khao khát suốt cả tháng nay. Nhưng hãy khoan vội đã, Hữu Luân muốn tận hưởng nó từ từ. Hôm nay Vũ Kiên mặc quần lót trắng hiệu Jockey trông rất quyến rũ khiến cho Hữu Luân không thể kiềm chế được nữa, anh dúi mặt vào cái vùng thịt to căng tròn bên trong quần lót thằng nhỏ mà hôn hít, liếm láp. Hữu Luân ngậm lấy cặc thằng nhỏ từ bên ngoài, nước bọt anh thấm ướt chiếc quần lót của nó, anh cảm nhận được con cặc bên trong của nó đang cương lên từng cơn, từng cơn… Còn Vũ Kiên thì đang tê tái với những gì mà Hữu Luân làm cho mình, hơi thở nó trở lên gấp gáp, Hữu Luân mới chỉ mơn trớn bên ngoài mà sao nó đã cảm thấy sướng thế này, 2 tay nó bấu chặt lấy 2 bên thành ghế, đầu ngả ra sau, lâu lâu lại nhìn xuống phía dưới, nơi vị trưởng phòng đang dụi đầu vào hôn hít vùng hạ bộ nhạy cảm của nó.
Không thể chờ đợi thêm 1 phút nào nữa, Hữu Luân bắt đầu giở mép quần lót của Vũ Kiên lên để lôi con cặc đang cương cứng của thằng trai thẳng ra. Tay phải anh kéo mép quần lót, còn tay trái anh mò vào trong sục sạo. Đầu tiên là anh chạm ngay đến lớp lông mu rậm rì của thằng nhóc. “Thật đúng là 1 cậu bé sở hữu cơ thể của 1 người đàn ông” – Hữu Luân thầm nghĩ. Tiếp tục đưa tay lần xuống phía dưới nữa thì anh đã chạm đến gốc cái vật cần tìm, Hữu Luân nhanh chóng đưa mấy ngón tay nắm lấy con lươn nóng bỏng và gân guốc ấy kéo ra ngoài, cảm giác cầm rất vừa tay khiến anh biết thằng nhóc sở hữu 1 con cặc rất khủng.
Không nằm ngoài dự đoán của Hữu Luân, con cặc Vũ Kiên vừa được giải thoát khỏi lớp quần lót chật chội đã vươn dậy thẳng băng, hướng lên trên 1 góc 45° so với vùng bụng dưới, có lẽ đây là 1 trong những con cặc đẹp nhất mà Hữu Luân đã từng thấy qua. Cặc Vũ Kiên dài hơn cặc anh khoảng 3 cm, hồng hào tươi mới, ấn tượng nhất là chiếc đầu khấc tổ chảng nhưng không lạc loài so với kết cấu chung của toàn bộ dương vật vì Vũ Kiên sở hữu con cặc to đều từ gốc đến ngọn. Trên gốc cặc là 1 đám lông khá rậm, nhưng không quắn và quá sậm màu như của nhiều gã đàn ông khác. Tất cả những điều đó đã khiến cho bộ phận sinh dục của cậu trai vừa mới bước chân qua khỏi tuổi mới lớn này trông cực kì nam tính và quyến rũ, trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt xì-tin của nó. “Nhìn mặt thằng nhóc này ai mà biết được nó sở hữu 1 bộ đùm menly thế này chứ!” – Hữu Luân xuýt xoa thầm trong đầu, anh không thể phí phạm thêm phút giây nào nữa, không thưởng thức “món ngon” này ngay thì còn chờ tới khi nào? Anh há rộng miệng ra ngoạm lấy cái đầu nấm khổng lồ của Vũ Kiên, mút chùn chụt.
- Ah… ah… ah – Vũ Kiên rên lên từng chập, đây là lần đầu tiên nó được người khác bú cặc. Nhiều lần xem phim sex thấy cảnh bú cặc làm cho nó khao khát được ai đó bú cho lắm, và giờ đây thì chẳng phải nó đang được người ta bú cho đó sao? Nhưng trái ngang thay người đang bú nó lại không phải là 1 cô nàng bốc lửa nào đó mà nó hay tưởng tượng, thay vào đó là 1 người đàn ông có nước da ngăm ngăm lớn hơn nó tới 1 con giáp. Vậy là nụ hôn giới tính đầu tiên trong đời nó đã thuộc về người đàn ông này.
Hữu Luân càng mở rộng miệng mình ra để ngậm con cặc Vũ Kiên vào sâu bên trong hơn đến mức có thể, nhưng dĩ nhiên là anh không thể nào ngậm hết chiều dài 1 con cặc quá khổ như vậy được, dù cố gắng lắm nhưng anh vẫn không thể vươn tới phần gốc cặc của Vũ Kiên. Quyết định không vào sâu nữa, anh bắt đầu dùng môi và lưỡi mình để cho thằng trai thẳng lần đầu được bú cặc biết mùi đời. Hữu Luân nhã cặc Vũ Kiên ra, anh đưa đầu lưỡi của mình chạm nhẹ vào dây hãm dương vật nằm phía dưới đầu khấc của Vũ Kiên. “Ôi, cái gì thế này?” – Vũ Kiên tự hỏi khi Hữu Luân bắt đầu dùng chiếc lưỡi mình để đùa nghịch với con cặc của nó. Anh cứ đảo lưỡi qua lại ở vùng dưới quy đầu của Vũ Kiên, liếm liếm sợi dây hãm nằm gần lỗ tiểu của nó. Trò này tuy nhìn có vẻ nhẹ nhàng vậy nhưng cũng đủ khiến cho Vũ Kiên – kẻ lần đầu được bú cặc bắt đầu rỉ giọt nước nhờn đầu tiên ra. Đương nhiên là Hữu Luân sẽ không bao giờ bỏ lỡ những giọt nước tinh khiết của trai tân, anh đưa lưỡi ra vớt lấy giọt nước nhờn nơi lỗ sáo của Vũ Kiên ngay khi nó vừa mới xuất hiện rồi cuốn vào miệng, mùi vị hơi mằn mặn thật ngon lành. Tiếp đó, Hữu Luân dùng tay nắm lấy con cặc to tướng của Vũ Kiên để cho nó được cố định rồi anh rê lưỡi mình quanh cái vành đầu khấc của thằng nhóc. Hữu Luân phải công nhận là hồi giờ anh chưa thấy ai có cái vành đầu khấc quyến rũ như của thằng nhóc này, nó căng tròn do được dồn đầy máu bên trong, bao quanh cái đầu khấc to tướng bóng lưỡng của Vũ Kiên. Lưỡi Hữu Luân cứ đánh lên cái vành đầu khấc và phần cổ dương vật – vùng tiếp giáp giữa đầu khấc và phần còn lại của con cặc Vũ Kiên, sau đó anh lại ngoạm phần quy đầu vào miệng, hút chùn chụt, cảm giác như đang mút 1 viên kẹo mút to tướng.
Lúc này, Vũ Kiên như đang bị tra tấn, mặt nó nhăn nhó và cổ họng nó vẫn phát ra nhưng tiếng rên không thể kiểm soát được. Thực sự là Vũ Kiên không muốn như thế này đâu, thế nhưng khốn nạn thay, cái cơ thể đàn ông căng tràn sức sống đang ở độ tuổi sung sức nhất của đời người lại không chịu tuân theo ý nghĩ của nó. Trí óc nó đành phải bó tay trước cái ham muốn bản năng đang cháy bỏng của đứa con trai mới 21 tuổi đầu. Bên dưới, Hữu Luân đã bắt đầu chuyển động đầu mình ra vào, miệng vẫn ngậm chặt lấy con cặc to tướng của Vũ Kiên, anh cố tạo ra những tiếng mút “chụt, chụt” thật to để kích thích thằng nhỏ. “Ah, ư…” – Vũ Kiên rên lên, chuyện quái gì đang diễn ra với nó thế này? Tại sao… tại sao nó lại có cảm giác sung sướng tột bậc đó? Nó tự hỏi phải chăng nó là đồ biến thái hay là do cái miệng của trưởng phòng khiến cho nó phải căng cứng như 1 lẽ tự nhiên? Vũ Kiên thắc mắc trong đầu rằng không biết những người đàn ông khác mà bị kích thích như thế này sẽ có cảm giác giống nó không, hay là chỉ có nó là khác thường nên mới cảm thấy sung sướng như thế này? Vũ Kiên như tự đánh lừa bản thân khi trong đầu nó thì nghĩ “không” nhưng cơ thể nó lại đang thôi thúc trí óc nó hãy nắc vào miệng người đàn ông dưới kia. Nó cảm nhận được sự ướt át và ấm áp đang bao trùm lấy khúc gân của mình – 1 cảm giác mà trước đây nó chưa từng được biết đến. “Được bú cặc sướng thế này sao? Có khi nào mình chịu không nổi mà xuất tinh vô miệng ổng luôn không ta? Không được, như thế thì vừa ghê mà vừa quê chết!” – Bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy múa trong đầu Vũ Kiên, trong khi bên dưới hông nó đã tự chuyển động nhẹ tới lui lúc nào mà không biết, đúng là cơ thể nó đã bỏ lý trí mà đi theo tiếng gọi của khoái cảm. Giờ đây, cái cơ thể hừng hực sức sống này chẳng thèm coi lý trí – thứ mà hằng ngày vẫn điều khiển nó ra cái con mẹ gì hết nữa rồi.

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © 2013. Sex Gay Asian - All Rights Reserved
Template Created by webseotrix