[Story]Chiếc máy IHID

Cái máy IHID
Tác giả: Jasper Zilch
Người dịch: Huy Cường

Ở phòng máy IHID:
"Nào, cởi giày ra", bác sĩ Wilson ra lệnh. "Cấp trên sẽ lột da tôi nếu họ thấy bùn sình bám đầy trên cái máy đắt tiền này." Khi Andy tuân lệnh, bác sỹ nói thêm, "Cậu cởi tất ra luôn thì hơn. Cậu phải ở trong cái máy này suốt ba tiếng đồng hồ, cởi tất ra sẽ thoải mái hơn."
Andy nhe răng cười: "Tôi cởi luôn áo và quần short được không? Vậy thì tha hồ thoải mái"
Bác sỹ Wilson mỉm cười: " Ồ không. Buồng máy IHID này làm bằng kim loại và có điều hòa nhiệt độ. Cởi hết ra sẽ lạnh đó. Nằm xuống đây, binh nhì Andy, nằm vào đúng vị trí cho tôi."
"Tuân lệnh, thưa bác sĩ", Andy trả lời. Anh ta trèo lên bàn máy. Buồng máy IHID này nhìn giống như buồng chụp X-quang ở bệnh viện, ở đó bệnh nhân nằm trên một cái giường, giường này trượt trên một đường dẫn đi vào một thiết bị kiểu vòm hầm có nhiệm vụ ghi hình. Có khác là "cái giường" ở đây làm hoàn toàn bằng kim loại, trên giường có vạch hình một thân người. Andy sắp xếp thân hình vạm vỡ của mình vào đúng vị trí vạch sẵn.
Bác sỹ Wilson bấm nút. Chiếc giường đưa Andy vào trong buồng máy.
"Đừng động đậy", bác sĩ Wilson yêu cầu. Ông bấm một cái nút khác. Những cái còng bằng kim loại bật ra từ chiếc giường, giữ chặt cổ, khuỷu tay, cánh tay, eo, đùi, chân và mắt cá của Andy.
"Cậu thấy có thoải mái không?" Bác sĩ Wilson hỏi. "Kiểm tra xem có cử động gì được không?"
"Thưa bác sỹ, tôi không cục cựa gì được cả". Andy xác nhận ngay.
"Đừng lo, Andy" Bác sĩ Wilson trấn an. "Cậu có sờ thấy một cái nút kế bên tay phải của cậu chứ? Bất cứ lúc nào muốn ngừng thí nghiệm, cứ bấm vào nút là xong. Bấm thử đi."
Andy bấm nhẹ cái nút. Một màn hình bật ra trước mắt anh. Một giọng nữ trong máy tính hô rõ ràng: "Hủy bỏ thí nghiệm".
"Được rồi, thưa bác sĩ"
"Tốt. Khi tham gia thí nghiệm này, cậu sẽ bị cô lập suốt ba giờ đồng hồ. Tôi và cậu sẽ không thể nói chuyện được. Nút bấm bên tay phải của cậu sẽ là công tắc duy nhất của máy. Nếu cậu không ấn nút, máy sẽ chạy đủ thời gian lập trình. Trung sĩ Wilks sẽ giải thích vắn tắt kết quả cho cậu sau khi thí nghiệm. Đã sẵn sàng chưa?"
Andy gật đầu một cách khó khăn, cổ anh bị kẹp chặt vào giường: "Tôi sẽ báo cáo đầy đủ quá trình thí nghiệm."
"Được rồi, hẹn gặp lại sau ba giờ nữa. Chúc may mắn." Cửa buồng máy đóng lại nhẹ nhàng.
----------------------------------
Ở phòng điều khiển máy IHID:
"Mọi thứ ổn cả chứ?" Trung sĩ Wilks hỏi ngay khi bác sĩ Wilson bước vào.
"Để rồi xem" Bác sĩ gõ một lệnh vào bàn phím, màn hình điều khiển hiện lên hình ảnh Andy bị trói chặt vào bàn máy, đang nhìn dáo dác vẻ lo lắng. "Có rất nhiều camera bí mật. Chúng ta dễ dàng theo dõi thí nghiệm. Bắt đầu thôi." Bác sĩ nói.
-----------------------------------
Trong buồng máy IHID
Đén buồng máy bật sáng, trong buồng lạnh như bác sĩ Wilson đã nói. Tới giờ vẫn chưa có gì xảy ra. Màn hình trước mặt Andy vẫn nhấp nháy dòng chữ: "Chương trình đã sẵn sàng". Anh không biết sắp có chuyện gì. Trước đó, trung sĩ Wilks chỉ thông báo với anh là lực lượng tình báo trinh sát cần người tình nguyện để thử nghiệm một kỹ thuật hỏi cung mới. Chỉ cần đăng ký tham gia thí nghiệm trong vòng ba giờ là được thưởng một ngày phép. Thật là một phần thưởng hấp dẫn cho những người lính vừa trải qua hai tuần huấn luyện gian khổ. Trung sĩ đã nói rằng so với hai tuần lăn lộn trên thao trường thì tham gia thí nghiệm chẳng là cái đinh gì cả. Andy đã đồng ý và được chọn là người thí nghiệm đầu tiên.
"Bắt đầu thí nghiệm." Giọng nói trên máy tính vang lên. Thình lình, buồng máy rung lắc nhẹ. Bóng đèn trắng sáng tắt phụt và đèn đỏ sáng lên. Andy nghe thấy tiếng máy kêu cót két. Anh hoảng hốt nhìn quanh.
Màn hình máy tính hiện ra đồng hồ đếm ngược một phút.
Có những cái que nhỏ và nhọn châm vào khắp lòng bàn chân Andy. Chúng chạm vào những ngóc ngách nhạy cảm nhất của bàn chân anh lính.
Andy chưa bao giờ nghĩ là mình dễ nhột như thế, nhưng theo phản xạ, anh cố co quắp bàn chân và co cẳng chân ra xa mấy cái que thọc lét, nhưng cả thân thể anh đã bị trói chặt. Anh cố nghĩ đến chuyện khác để quên đi cái nhột. Xong một phút, Andy thở phào nhẹ nhõm khi đồng hồ trên máy báo anh được nghỉ hai phút.
------------------------------------------------------
Phòng điều khiển máy IHID
"Ồ!" Trung sĩ Wilks chăm chú nhìn màn hình đang hiện hình ảnh hai bàn chân trần đang bị tấn công bởi những cái que nhỏ thò ra từ thân máy. "Kỹ thuật tra khảo tuyệt vời của ông đây sao, bác sĩ?" Ông ta chế giễu.
"Đừng nóng, Wilks. Máy mới chạy có một phút thôi. Nhìn kỹ lính của anh kìa." Bác sĩ Wilson trả lời, bật một màn hình khác lên.
Nét mặt Andy tỏ vẻ khó chịu. Anh cố co cẳng chân, hay ít ra là bàn chân tránh xa những cái que khó chịu kia, nhưng không tài nào làm được.
"Máy sẽ chạy một phút, rồi hai phút, rồi bốn, tám, mười sáu phút, sau mỗi lần như thế anh ta được nghỉ hai phút. Tổng cộng là..." Ông bác sĩ lật một trang giấy, "bốn mươi mốt phút ròng"
"Ông nghĩ cứ thọc lét một người đàn ông trong bốn mươi mốt phút thì anh ta chịu khai hết sao?" Wilks bắt bẻ.
"Đừng coi thường chương trình này. Máy tính đã được lập trình để phát hiện những điểm nhạy cảm nhất trên bàn chân Andy và tập trung tấn công vào đó. Và anh đừng quên rằng..." Bác sĩ nở một nụ cười, " Chương trình kéo dài tới ba giờ, đâu chỉ có bốn mươi mốt phút."
---------------------------------------------------------------
Buồng máy IHID: Bắt đầu mười sáu phút tra khảo...
Andy đã mất kiểm soát bản thân trong suốt màn tra khảo kéo dài bốn phút. Từ lúc đó, anh không thể nào nhịn cười sằng sặc. Quãng hai phút nghỉ ngắn như điên trong khi tám phút tra tấn dường như kéo dài vô tận.
Những cái que ngày càng ác độc, chúng thọc lét thô bạo vào mọi chỗ trên bàn chân nhạy cảm của anh lính, lúc nhanh lúc chậm. Anh cảm thấy dương vật của mình dần dần cương cứng mà không hiểu tại sao; anh nghĩ may mà không ai trông thấy cảnh này.
Mới một phút trôi qua, còn những mười lăm phút đằng đẵng! "Chắc chắn mày sẽ chịu được mà Andy". Anh nghĩ, cả thân hình co giật trong khi cười khùng khục. Anh lại nhìn đồng hồ đếm ngược, chớp mắt. Đột nhiên, đồng hồ ngừng lại ở 14 phút 56 giây. Nhưng màn tra tấn vẫn tiếp tục như điên dại.
--------------------------------------------------
Ở phòng điều khiển máy IHID
Bác sĩ Wilson tặc lưỡi. "Đồng hồ đứng rồi kìa"
"Sao?" Trung sĩ Wilks đứng dậy, tỏ ra lo lắng.
"Không sao đâu, chương trình cài sẵn như vậy mà" Bác sĩ Wilson giải thích "Điều này tạo ra một hiệu ứng tâm lí, làm cho thời gian dường như kéo dài hơn. Nhìn kìa, Andy hình như thích lắm thì phải!"
Andy cười sằng sặc mãi không kiểm soát, cố hết sức vùng vẫy khỏi còng xích. Dù nhiệt kế trong buồng chỉ 18 độ C, chiếc áo thun của anh ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi đổ từng dòng trên trán anh.
"Cậu ta có sao không?" Trung sĩ hỏi.
"Nhịp tim cậu ta có hơi cao, nhưng chuyện đó bình thường thôi." Bác sĩ Wilson trả lời.
"Chắc là ổn cả."
-----------------------------------------------
Trong buồng máy IHID, màn tra tấn 16 phút đã qua được 7 phút.
Andy rất, rất muốn ấn nút cho ngừng cái thí nghiệm quái quỉ này. Ngón tay anh mân mê quanh cái nút, sẵn sàng nhấn vào đó bất cứ lúc nào. Nhưng anh không ấn. "Nếu lũ bạn mày mà biết mới bị thọc lét tí thôi mày đã không chịu nổi, chúng sẽ cười cho thối mũi"
"Cái máy tính này hỏng bét." Anh nghĩ. "16 phút chắc đã qua từ đời nào."
------------------------------------------------
Phòng điều khiển IHID. Phút thứ 8 của 16 phút.
"Xem này trung sĩ." Bác sĩ Wilson nói và ấn chuột.
--------------------------------------------------
Buồng máy IHID. Phút thứ 8 của 16 phút.
Màn thọc lét đột ngột kết thúc! Andy nhắm mắt lại, thở hổn hển. Anh thấy nhẹ cả người, vậy là xong rồi!
Nhưng chỉ sau một giây ngắn ngủi, những cái que lại tấn công kịch liệt.
-----------------------------------------------------
Phòng điều khiển máy IHID. Cũng phút thứ 8 của 16 phút.
"Anh thật là đồ bạo dâm khốn nạn, bác sĩ Wilson" Trung sĩ Wilks quát lên và lăn ra cười khi ông chứng kiến vẻ mặt tuyệt vọng của anh lính khi màn tra tấn tái khởi động.
"Thì chương trình được thiết kế vậy mà, trung sĩ. Ô, cậu ta muốn ấn nút hay sao?"
Bác sĩ Wilson hỏi khi ông nhìn thấy tay Andy sờ lại gần cái nút. Nhưng anh lính không bấm. "Suýt nữa là hết. Thật đáng xấu hổ nếu lính của anh bỏ cuộc dễ dàng vậy." Ông nói châm chọc.
"Không đời nào" Trung sĩ Wilks tự tin trả lời.
"Thật vậy sao?" Bác sĩ Wilson hỏi lại. "Để xem cậu ta có chịu nổi cú sốc tiếp theo không nhé."
-------------------------------------------------------
Buồng máy IHID. Phút thứ 14 của 16 phút
Màn hình máy tính nhấp nháy trước mắt Andy. Kìa, đồng hồ đếm ngược lại chạy tiếp. 14.56... 14.55... 14.54... 14.53... Andy chửi thề.
Phút thứ 16 của 16 phút
Ánh đèn đỏ tắt phụt khi Andy đang cười như điên. Đèn trắng lại bật sáng trong buồng máy. Ngay lúc đó, những cái que rút lui. Giọng nói trong máy tính thông báo anh được nghỉ năm phút. Andy như trút được gánh nặng. Vậy là xong ... lần này là xong thật rồi.
Màn hình đếm ngược từ 5 phút.
--------------------------------------------------------
Phòng điều khiển máy IHID. Phút thứ 4 trong 5 phút giải lao
Máy vi tính phát ra những tiếng bip bip liên hồi.
Bác sĩ Wilson bắt đầu gõ lên bàn phím, mắt chăm chú vào màn hình máy tính.
"Có chuyện gì sao, bác sĩ?" Trung sĩ Wilks chồm tới trước để nhìn cho rõ. Buồng máy lại tràn ngập thứ ánh sáng màu đỏ lờ mờ. Một lưỡi dao bằng thép hạ xuống từ trần buồng, Andy sợ hãi dán mắt vào lưỡi dao.
"Bây giờ tôi phải điều khiển thiết bị này bằng tay. Chúng tôi chưa thể tự động hóa giai đoạn này sao cho an toàn." Bác sĩ Wilson liếc nhìn màn hình camera, lúc này dần dần quay cận cảnh.
"Hả? Vậy là sao?" Trung sĩ Wilks thốt lên.
Lưỡi dao đã hạ xuống tỳ vào cái còng bao quanh cổ Andy. Dao nghiêng một góc cứa vào cổ áo anh lính thật bén ngọt. "Rẹt..." Lưỡi dao cắt phanh chiếc áo thun của anh từ cổ áo xuống eo, phơi bày ra bộ ngực căng phồng, núm vú nâu săn chắc cùng cái bụng sáu múi cơ rõ rệt với làn da rám nắng của anh lính, lúc này đang nhễ nhại mồ hôi.
"An toàn tuyệt đối." Bác sĩ Wilson giải thích trong lúc điều khiển lưỡi dao. "Lưỡi dao không bao giờ tiếp xúc với da cậu ta. Được rồi, bây giờ đến tay áo" . "Rẹt..." Lưỡi dao di chuyển dứt khoát, xé rách tay áo bên trái từ dưới lên trên, xong chuyển sang tay áo bên phải. Andy la hét, nhưng anh không dám nhúc nhích, sợ dao cứa vào da.
"Xong. Bây giờ thì hạ nhiệt độ trong buồng máy xuống." Lưỡi dao cắm vào từng mảnh áo tơi tả, hất chúng sang một bên. "Anh có đem quần áo dự phòng cho cậu ta như tôi đã dặn, đúng chứ trung sĩ?"
---------------------------------------------------------
Trong buồng máy IHID. Phút thứ 4 của 5 phút giải lao.
Andy run lập cập. Chiếc áo thun của anh bị cắt làm ba mảnh và bị hất ra xa khỏi người anh. Toàn bộ sự việc chỉ diễn ra trong bốn mươi lăm giây. Anh còn mười lăm giây để hoàn hồn.
Trên màn hình trước mặt: 5... 4... 3... 2... 1. "Hết giờ nghỉ. Giai đoạn II bắt đầu"
Một cái lồng hạ xuống từ trên trần máy, úp gọn vào vùng ngực của Andy.
Andy không thể tin vào mắt mình. Từ thành của cái lồng, có bốn cái que thò ra, hai cái đặt nhẹ nhàng trên mỗi bên sườn anh. Ở đầu mỗi que là một bàn chải có lông là những que nhựa mềm xoay tít.
Những cái que lúc nãy lại bắt đầu cọ vào bàn chân anh.
Màn hình hiện số. 1.00 ... 0.59 ... 0.58
Cùng một lúc, thật nhịp nhàng, tất cả những cái que chuyển động...
--------------------------------------------------------
Phòng điều khiển máy IHID. Phút đầu tiên của giai đoạn II
"Ồ, nhìn kìa." Trung sĩ Wilks huýt gió khi ông nhìn thấy Andy vừa la vừa cười phá lên trong khi cả sáu cái que thọc lét cùng tấn công anh ta. Ông thấy rõ những múi cơ trên bụng anh lính rung giật, những cơ bắp trên cánh tay và trên cổ anh ta hiện rõ mồn một khi anh căng người chịu trận, vặn vẹo bên này bên kia.
"Đúng là một bài huấn luyện ra trò!" Bác sĩ Wilson trả lời, miệng toe toét cười.
"Mặt cậu ta đỏ lên rồi kìa." Trung sĩ Wilks nhận xét.
Bác sĩ nhìn vào các chỉ số trên màn hình. "Nhịp tim cậu ta còn ở mức an toàn. Không sao đâu."
"Lần này thì làm bao lâu?" Trung sĩ hỏi.
"Như ban nãy thôi. Đồng hồ trước mắt cậu ta cũng sẽ đứng lại trước khi màn này xong."
"Vậy thì cậu ta sẽ không biết mình sẽ chịu đựng trận này trong suốt..." Trung sĩ Wilks ngừng lời, nhẩm tính.
"Bốn mươi phút nữa", bác sĩ Wilson nói.
"Ôi trời." Trung sĩ Wilks lắc đầu, ra vẻ cảm thông. "Hình như có ai bật nhạc, hay là tôi nghe nhầm." Lẫn trong tiếng la hét và tiếng cười của Andy lúc này là một nhịp điệu yếu ớt phát ra từ chiếc loa.
"À, ý tưởng của tôi đó mà. Những cái que thọc lét nhảy múa trong điệu nhạc giao hưởng lặp đi lặp lại. Sớm muộn gì cậu ta cũng phát điên cho xem."
---------------------------------------------------------
Buồng máy IHID. Bắt đầu màn tra tấn thân thể trong 8 phút.
Andy không thể tin được. Có thêm hai cái que bàn chải xoay thò ra từ cái lồng quái quỉ đang úp trên thân hình anh. Hai cái que mới này tập trung hết sức vào bầu vú nở nang và núm vú của anh lính. Bốn cái que thọc lét liên tục vào sườn, vào bụng anh. Hai que nhọn tấn công kịch liệt vào bàn chân anh. Con cặc của người lính cương cứng ngắc đến nỗi đau thốn vì bị cái quần bó chặt, hai núm bú của anh căng cứng.
Giọng nói trên máy tính thông báo: "Hết 8 phút tra khảo. Giờ giải lao." Đèn điện lại bật sáng trong buồng máy.
Andy không thể tin mình có thể chịu được tới lúc này. Ngay cả khi những công cụ tra khảo đã rút lui, từng thớ cơ của anh lính vẫn rung giật vì lạnh, dù rằng không có thứ gì chạm vào thân thể anh.
Máy tính lại báo: "Bắt đầu mười lăm giây giải lao."
Mười lăm giây giải lao! Đồng hồ đếm ngược đã ngừng từ đời nào, Andy không thể canh thời gian xem đúng không. Anh dè dặt đếm từ một đến mười lăm. Chẳng có gì xảy ra cả.
Thêm năm giây nữa. Vẫn chẳng có gì, trừ tiếng nhạc khó chịu nhai đi nhai lại.
Đèn đỏ bật lên. Andy chửi thề. Anh trân mình nhìn những công cụ tra tấn lộ ra để hành hạ thân thể trần trụi của mình. Và hai cánh tay anh chuyển động! Bất lực, anh nhìn bàn máy tách ra bên dưới hai cánh tay bị trói chặt, kéo chúng ra xa thân thể mình. Hai nách anh phơi bày toàn bộ, lông lá rậm rạp. Có hai bàn chải nhỏ thò ra khoảng giữa cánh tay và thân thể anh lính.
Giọng nói lại vang lên: "Mười sáu phút tra khảo bắt đầu"
------------------------------------------------------
Phòng điều khiển máy IHID. Sau năm phút giải lao, bắt đầu giai đoạn III
"Giờ thì sao nữa?" Trung sĩ Wilks hỏi, theo dõi Andy rên rỉ trong khi vặn vẹo thân hình ướt đẫm mồ hôi.
"Rồi xem." Bác sĩ Wilson trả lời. Ông nhập một dòng lệnh vào máy tính, và lưỡi dao trên trần máy lại hạ xuống. Di chuyển thật chính xác dưới sự điều khiển thuần thục của vị bác sĩ, lưỡi dao xé rách quần short của Andy dễ dàng như xé nát áo anh ta. Qua chiếc loa trong phòng, trung sĩ Wilks nghe Andy nhai đi nhai lại: "Đồ chó, đồ khốn..." Rồi lưỡi dao móc chặt vào chiếc quần lót trắng của Andy, kéo mạnh xuống, phơi bày toàn bộ chỗ kín của người lính. "Ồ, nhìn kìa, dương vật cậu ta đã cương cứng và chĩa thẳng lên. Cũng khá đấy chứ."
Bác sĩ Wilson lại gõ một dòng lệnh khác. Một ống sắt hình trụ với một ống chất bôi trơn hạ xuống từ trần máy lơ lửng trên vùng bụng dưới của anh lính. Được điều khiển từ xa, chúng di chuyển tới ngay trên con cặc lõ đang giật giật của anh lính trước con mắt sững sờ của anh. Rồi thình lình, ống sắt cắm phập xuống, trùm thật khít vào con cu một cách không thương tiếc. Người lính gào lên.
"Lạy Chúa, cái gì vậy?" Trung sĩ Wilks há hốc mồm.
"Đây này" Bác sĩ Wilson lấy ra vật gì đó từ trong ngăn kéo, ném cho viên trung sĩ.
Trung sĩ Wilks tò mò nhìn, rồi đưa ngón tay vào bên trong vật đó, một cái ống sắt bịt hơi hở một đầu, mặt trong gắn đầy lông cứng và ngắn, và ở đầu bịt kín, thấy đầy những lông dài...
Dù đó là vật gì chăng nữa, hiệu quả của nó thật khủng khiếp. Anh lính bắt đầu gồng người cứng hơn bao giờ hết, và phát ra những tiếng kêu rên hào hển của kẻ bị tra tấn dã man.
----------------------------------------------------------------------------
Buồng IHID. Giai đoạn III
"Không...không! Dừng lại ngay!" Andy hổn hển. Có thứ gì trong cái vật đó đang cào không ngừng vào thân dương vật của anh lính, trong khi đầu dương vật của anh càng bị chà xát thô bạo hơn. Cái ống sắt đó đang bóp nghẹt, siết chặt của quý của người lính và bắt đầu sục con cặc anh ta lên xuống. Giờ thì anh đã rõ, con cu anh sắp phải bắn phọt tinh khí trong cái buồng khốn nạn này. Sự chà xát tăng tốc và ngay khi người lính cảm thấy mình bắn khí đến nơi, anh chợt cảm thấy đau nhói ở đầu dương vật. Của quý của anh bỗng bớt cương cứng một tí.
------------------------------------------------------------------
Phòng điều khiển máy IHID. Giai đoạn III
"Thiết bị đó sẽ kích thích cho đến khi cậu ta xuất tinh." Bác sĩ Wilson giải thích. "Và máy vi tính theo dõi rất chặt chẽ, mỗi khi cậu ta sắp xuất khí thì ống sắt sẽ phóng ra một dòng điện thật đau. Ông hiểu rồi chứ?"
"Ừ" Trung sĩ Wilks gật đầu.
"Đây là phần A của giai đoạn III, giai đoạn cuối cùng" Bác sĩ tiếp tục. "Cậu ta sẽ không được phép xuất tinh trong suốt bốn mươi nhăm phút, dù cậu ta không rõ điều đó. Để xem cậu ta chịu đựng được bao lâu."
----------------------------------------------------------
Phòng điều kiển máy IHID. Giai đoạn IIIA. Mười lăm phút đầu tiên
Vẻ mặt Andy hiện rõ sự khao khát trộn lẫn với cơn thịnh nộ.
Trung sĩ Wilks có thể quan sát từng múi cơ lực lưỡng của người lính gồng cứng như muốn bứt tung hết xiềng xích; bàn tay phải của anh ta nắm chặt, quyết không ấn vào nút công tắc.
"Dám cá cậu ta không chịu nổi mười lăm phút tiếp theo đâu." Bác sĩ Wilson xuýt xoa.
"Ồ, sắp có chuyện gì nữa sao?" Trung sĩ Wilks hỏi, đôi mắt dán vào người đàn ông vạm vỡ trần truồng đang giãy giụa trên màn hình.
"Cứ chờ xem".
Mười lăm phút sau đó, thiết bị tra tấn bàn chân của Andy, vốn ngủ yên từ đầu giai đoạn III lại bừng dậy. Andy bắt đầu vừa kêu gào vừa cười khùng khục khi thiết bị đó lại hành hạ anh một cách không thương tiếc.
"Hừm..." Bác sĩ Wilson nghiên cứu các số liệu trên màn hình. "Cậu ta đã cố xuất tinh và đã bị trừng phạt cứ mỗi phút một lần. Tần số chuyện này chắc chắn sẽ dày hơn đây."
--------------------------------------------------------------------
Buồng máy IHID. Giai đoạn IIIA. 15 phút cuối cùng
"Chó chết!" Người lính chửi thầm khi chịu thêm một cú điện giật vào con cặc.
Anh cần phải xuất tinh. "Để tao phọt ra đồ chó! Bắt tao làm gì cũng được"... Những giọt precum ứa ra từ chỗ hở trên đầu ống sắt. Nhưng cả người anh lính vẫn nóng như lửa đốt.
Khủng khiếp hơn, tất cả thiết bị tra tấn còn lại hoạt động trở lại, chúng hành hạ be sườn, cái bụng cơ bắp, cặp nách rậm lông và bộ ngực với đôi núm vú đang cương cứng của chàng trai...
---------------------------------------------------------------------------
Phòng điều khiển máy IHID. Giai đoạn IIIB
"Được, như vậy đủ rồi." Bác sĩ Wilson reo lên khi đồng hồ chỉ bốn mươi lăm phút đã trôi qua. "Bây giờ phải thỏa mãn thứ mà cậu ta thèm khát nhất trên đời." Chiếc máy tính phát ra một tiếng kêu. Chiếc áo giáp cặc của người lính như bóp chặt và sục thô bạo của quí của chàng trai hơn bao giờ hết. "Aarhh..." Trung sĩ Wilks quan sát thấy một dòng dịch đặc quánh, bàng bạc phọt ra từng hồi từ đầu con cặc của anh lính trẻ. "Cậu ta phọt khí!"
"Xong rồi mà?" Trung sĩ Wilks thắc mắc. "Sao cậu ta vẫn còn bị tra tấn?" Dù rằng thân thể lõa lồ của Andy tiếp tục co giật, trung sĩ Wilks vẫn nhận thấy cảm giác nhẹ nhõm tuyệt vời lan tỏa trên gương mặt anh lính.
"Ừ, thì tiếp tục chứ sao." Bác sĩ Wilson trả lời, lơ đãng quan sát màn hình.
"Tôi không hiểu"
Một dòng tinh khí nữa lại phọt ra từ đầu cặc anh lính trẻ.
"Chúng ta đang ở giai đoạn IIIB. Các thiết bị tiếp tục kích thích cậu ta xuất tinh cho đến khi thí nghiệm được tiến hành đủ ba tiếng, tức là còn ba mươi phút nữa." Andy lại phóng tinh lần nữa. "Hừm... thế thì nhanh quá. Nên chậm lại một chút." Bác sĩ Wilson lại gõ lên bàn phím.
Mười phút sau.
Andy cứ gào lên "Không! không! không! không!..." giữa những tràng cười sằng sặc.
Phóng ra thêm một dòng dịch cu trắng xóa. Trung sĩ Wilks nhìn thấy người lính trẻ lực lưỡng, trần truồng giờ đây thổn thức khóc vì đau đớn.
Máy vi tính phát ra một tiếng bip dài. "A, xong rồi!" Bác sĩ Wilson mỉm cười. Ông tắt chương trình. "Tổng cộng, cậu ta đã chịu đựng được hai giờ bốn mươi ba phút. Anh huấn luyện lính khá lắm, trung sĩ. Thật là dai sức! "
"Cám ơn bác sĩ. Tôi đưa cậu ta về được chưa?"
"Vâng. Cho cậu ta quay lại đây chiều nay để tôi phỏng vấn. Thế nào, anh có còn nghĩ là máy IHID này tốn tiền vô ích nữa không, trung sĩ?" Bác sĩ Wilson hỏi nhỏ.
"Có vẻ hiệu quả đấy. Nhưng cũng chưa chắc."
"Vậy thì, sau đợt thí nghiệm này, anh có thể dùng thử máy. Không phải y hệt như chương trình hôm nay đâu. Anh trông thấy hết rồi, còn gì là bất ngờ nữa. Tôi sẽ cải tiến chương trình, đặc biệt dành cho riêng anh thôi, trung sĩ."
Trung sĩ Wilks do dự, rồi gật đầu.
"Thôi được, nếu chúng ta có thời gian, bác sĩ Wilson." Trung sĩ Wilks đi ra phòng máy, dìu đỡ gã đàn ông trẻ trần truồng, giờ đây đã bị kiệt sức sau khi chịu đựng sự tra khảo dã man.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright © 2013. Sex Gay Asian - All Rights Reserved
Template Created by webseotrix