- Lột đồ nó ra rồi cột nó lại. – Một tên giám gục quát lớn với đám thuộc hạ. – Chuẩn bị nhanh lên, chỉ còn mấy ngày nữa là ngài ấy tới rồi đó nghe chưa!
Bốn tên thuộc hạ răm rắp làm theo, bọn chúng cởi phăng bộ đồng phục trên người Kiên. Chúng xé toạc chiếc áo lót trắng mỏng manh đang che cơ thể lực lưỡng của cậu ấy. Chúng lột quần chíp rồi quăng sang đống quần áo bị tan tát như giẻ rách của Kiên. Hai tên cầm tay Kiên trói vào tường, hai tên khác thì trói chân Kiên vào móc sắt dưới sàn bằng những sợi dây xích. Một tên lấy máy hút chân không với hai ống hút chụp vào hai núm vú của Kiên rồi bật máy, chiếc máy hút mạnh hai núm vú của Kiên như muốn nuốt chửng chúng làm cho ống hút dính chặt vào vú Kiên. Cơn mê qua đi, Kiên cũng lấy lại được nhận thức thì thấy mình đang bị trói chặt trong một căn phòng khá rộng và đầy dẫy dây xích và móc sắt, quần áo thì bị lột sạch không một mảnh vải che thân, hai núm vú bị hút mạnh bởi một cái máy kì lạ. Kiên ra sức vùng vẫy và hét lớn:
- Bọn khốn nạn! Tụi bay làm gì tao thế này, có mau thả tao ra không bọn biến thái.
- Cậu em tỉnh rồi à! Chúng tôi nhận nhiệm vụ phải chăm sóc cậu em trước khi ngài ấy tới. Mọi việc sẽ bắt đầu nhẹ nhàng thôi. – Tên giám ngục nói với Kiên.
- Bọn điên, tao có thù gì với bọn bay mà lại bắt cóc tao hả. Thả tao ra ngay, tao mà thoát ra được thì bọn bay chết hết với tao. Lũ bẩn thỉu. – Kiên chửi rủa.
- Vào đây thì có chết mới ra được thôi cậu em ạ. Ngoan ngoãn mà an phận đi.
Kiên không ngừng chửi rủa bọn bắt cóc rồi còn phun một bãi nước bọt vào mặt tên giám ngục. Hắn nổi điên lên tới bên đống đồ của Kiên, lấy chiếc quần chíp rồi quay lại nhét sâu và miệng cậu ấy và dùng băng dính dán chặt lại.
- Hết nói nha con. Bay đâu làm nhanh lên chứ định đứng đấy luôn hả. – Hắn quát lớn.
Kiên như ngạt thở khi bị nguyên chiếc quần chíp nhét sâu vào miệng. Mấy tên bắt cóc lấi ra một cái dương vật giả vừa to vừa dài đến bên mông Kiên, chúng banh mông cậu ấy ra để lộ lỗ hậu đang co co. Chúng liền nhét dương vật vào, nhét rất sâu. Cảm giác đau đớn buốt da thịt bốc lên từ lỗ hậu làm Kiên ưỡn người. Tuy nhiều lần được mân mê dương vật của Quân và cái ấy của Quân cũng khá to nhưng không đau đớn như thế nay, cái dương vật giả này to và dài hơn nhiều. Đút vào xong đâu đó tên giám ngục lấy lọ gel bôi trơn thoa lên tay hắn, thoa cả lên dương vật của Kiên. Sau đó hắn nắm lấy cái dương vật đó rồi sục liên hồi. Nó từ từ cương cứng lên để lộ quy đầu đỏ mọng, từng sợi gân, mạch máu nổi lên làm cho dương vật ấy rất khỏe khoắn và to. Sục, sục, sục… cảm giác khó tả lan tỏa trong người Kiên khiến cậu ấy đỏ mặt lên và kêu ú ớ. Không được rồi, nó sắp ra rồi, cảm giác cực khoái gần đạt đến rồi… và thế là… tên giám ngục bỏ tay ra khỏi dương vật đang cương cứng của Kiên làm Kiên không thể nào bắn ra được chút tinh trùng nào. Cảm giác khó chịu, hụt hẫn xen lẫn tức giận nổi lên trong người Kiên, cậu ấy ưỡn người đau khổ, kêu ú ớ.
- Trông cậu em thảm quá. Bọn tao sẽ không cho mày ra đâu, cứ thế bọn tao sẽ cho mày nứng cực độ rồi lại để mày phải đau khổ vì không được bắn. Thế vui lắm đó.
Nói xong hắn lại sục tiếp dương vật của Kiên. Sục rồi thả sục rồi thả ngay đúng thời điểm cực độ của Kiên. Khó chịu, khó chịu quá, không thể chịu nổi nữa, Kiên giằng mạnh làm co mấy sợi xích rung lên lẻng kẻng.
- Khó chịu lắm à. Mày còn phải chịu dài dài, đây mới chỉ là khởi đầu thôi. – Nói đoạn hắn lấy chiếc roi quất mạnh vào chân, vào lưng và mông Kiên đau đớn. – Có thôi không thì bảo.
Đau quá, Kiên đành phải ngưng lại. Trò tiêu khiển đó của tên giám ngục cứ tiếp tục. Mười lần… mười lăm lần … hai mươi lần, không lần nào ra được. Kiên tuy đau đớn nhưng đành phải chịu thua. Sau khoảng một tiếng chơi đùa với dương vật của Kiên, tên giám ngục cũng thôi và để yên cho nó được thở. Kiên giờ này đả mệt lử, mắt Kiên lờ đờ cứ muốn nhắm lại.
- Mày nghỉ đi, còn phải chịu thế dài dài đó, mai lại tiếp tục. – Rồi hắn cùng bọn đàn em ra khỏi phòng và đóng cánh cửa sắt lại, để Kiên bị treo, chờ đợi cho một sự đau khổ tiếp theo.
- Này, cậu thả con chuồn chuồn đi đi, nó cũng có sự sống như chúng ta vậy, mà sự sống thì cần phải được bảo vệ. – Một cậu bé khoảng mười tuổi nói với một cậu bé khác cũng trạc tuổi mình đang nắm cánh chú chuồn chuồn ớt chực xé làm đôi.
- Vậy thôi. Mà tối nay chúng mình đi bắt đom đóm nha. Trong khu rừng gần nhà tớ có nhiều lắm, tối nay trăng sáng nên không sao đâu. – Vừa nói cậu bé vừa thả chú chuồn chuồn bay đi.
- Ừ, nhưng phải hứa với tớ là chơi xong phải thả đom đóm ra nghen.
- Hứa mà.
Hai đứa bé hồn nhiên đuổi nhau chạy trên cánh đồng cỏ xanh mượt vẫn còn thơm mùi chồi mới. Gió thổi nhè nhẹ làm đồng cỏ gợn lên như những gợn sóng chạy xa tít về phía mặt trời đang chuẩn bị xuống núi.
Quân giật mình tỉnh dậy, thì ra là nó đang mơ, giấc mơ về thời ấu thơ giữa nó và Kiên. Lúc đó mọi thứ trong mắt nó đều đẹp, đều toàn một màu xanh mơn mởn. Nghĩ lại, một người tốt đến côn trùng cũng không giết hại thì làm sao mà có thể làm một việc như vay tiền rồi bỏ trốn được. Nó bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện. Đầu tiên là về đồng xu bị đánh rời trên đường đi làm. Kiên luôn đeo nó trên cổ và giữ rất cẩn thận, chưa bao giờ thấy Kiên không dính với đồng xu ấy, tại sao nó lại bị rơi trên đường. Quả là một điều kì lạ. Chỉ có một giả thiết duy nhất là Kiên đã cố ý làm rơi đồng xu ấy với một lí do nào đó. Không hiểu nổi vì lí do gì mà Kiên để lại đồng xu này. Tiếp theo là đến phần công ti M&L, đó là một công ti cho vay lớn. Xét ra, công ti cho vay nào dù lớn hay nhỏ đều có một đội “hậu cần” chuyên đi thu tiền của những con nợ khó đòi. Ít khi các công ti này dính dáng đến cảnh sát, huống hồ đây là công ti cho vay lớn nhất nhì thành phố. Công ti này chưa một lần phải báo cáo về việc mình bị chạy nợ, đội “hậu cần” của nó đều xử lí êm đẹp. Thế mà với Kiên thì lại đưa giấy nợ về trụ sở và còn đòi đưa cảnh sát vào việc - đây là điều đáng ngờ nhất. Nếu đoán không nhầm thì việc Kiên mất tích có liên quan đến công ti này, liên quan một cách mờ ám chứ không phải là con nợ và chủ nợ. Quân quyết định đến công ti đó để tìm hiều.
Sáng hôm sau, Quân đã có mặt tại công ti M&L với tư cách một cảnh sát đến để điều tra về vụ việc của Kiên. Quân quen biết rất nhiều người từ xã hội đen đến tội phạm… những mối quan hệ đó đều bị Quân giấu kín với Kiên vì tính Kiên không thích bị dính líu đến các tổ chức tội phạm và băng nhóm xã hội đen. Quân đã nhờ một người bạn chuyên làm giấy tờ giả làm giúp Quân các giấy tờ của cảnh sát để tiện àm việc. Vào công ti, Quân được một thư kí dẫn vào phòng giám đốc trên tầng 40.
- Thư ngài, có một cảnh sát cần gặp ngài để điều tra về vụ việc hôm trước. – Cô thư kí cúi đầu thưa.
- Thế à. Mời cậu ta vào.
Quân bước vào phòng, cô thư kí quay ra và đóng cánh cửa lại. Căn phòng ông giám đốc này được trang trí theo lối kiến trúc Trung Hoa, với bức thư họa to treo trên tường, tủ gỗ lim đen được đẽo gọt công phu, hai chiếc xếp to bằng lụa và một bức thư pháp ghi chữ “Hùng”. Từ đây có thể thấy được phần lớn thành phố đang tấp nập dưới chân.
- Mời cậu ngồi. Uống một li Vodka chứ? Loại thượng hạng đó. – Ông ta rót từ từ Vodka vào hai chiếc cốc lớn.
- Không, cảm ơn. Tôi đến đây…
- Tôi biết, là về việc một con nợ của chúng tôi “xù”. Vụ việc tôi đã cho người trình báo rõ ràng với cảnh sát rồi. – Ông giám đốc ngắt lời của Quân rồi uống một ngụm rượu.
- Đây có phải là lần đầu tiên công ti ông gặp sự việc như vậy?
- Đúng rồi, mọi người vay tiền của chúng tôi đều trả đúng hẹn và đầy đủ, chỉ lần này mới bị mất tiền.
Quân hỏi thêm vài câu nữa thì xin phép ra về. Quân ngó ngàng xung quanh như đang cố lưu hết toàn bộ công ti này vào đầu. “Chẳng thu được gì, ngoài việc gây chuyện mình chẳng làm được gì ra hồn cả.” Quân lẩm bẩm trên đường về nhà.
- Ngài có thấy tên cảnh sát này có gì đáng ngờ không? – Tên thuộc hạ với vẻ ngoài dữ tợn và to lớn, tóc hắn cột đuôi ngựa và đeo một chiếc kính đen.
- Điều tra tên này cho ta, xem hắn là ai và có ý định gì. Bọn cảnh sát vừa đến đây hôm qua để gặp ta rồi nên không lí nào lại đến đây lần nữa. Nếu thấy phiền phức thì cứ khử nó đi.
Ông giám đốc đốc ra lệnh cho tên thuộc hạ rồi ra đấu cho tên đó ra ngoài.
Công ti M&L là một công ti cho vay lớn của thành phố, nó được lập ra và điều hành bởi một người đứng tuổi, gốc Hoa tên Châu Tử Bình, mọi người đều gọi ông ta là ngài Châu. Công ti cho vay này chỉ là một trong số hơn 30 công ti lớn nhỏ của ông Châu. Ông ta kinh doanh nhiều ngành nghề, có ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế của Việt Nam. Từ buôn bán gỗ, hàng hóa đến địa ốc, chứng khoáng…Nhiều nguồn tin cho biết ông ta còn dính líu đến các vụ buôn lậu hàng hóa và cả ma túy. Cảnh sát nhiều lần ra tay nhưng đều không tìm thấy chứng cứ liên quan đến ông ta, mọi việc đều được ông ta dọn dẹp sạch sẽ. Đằng sau ông ta là đám thuộc hạ xã hội đen, chúng tham gia rất nhiều phi vụ làm ăn của Châu và cũng là lực lượng dọn dẹp sạch sẽ đường đi cho ông Châu. Đáng chú ý nhất trong đám thuộc hạ đó là tên tóc đuôi ngựa, hắn luôn theo sát ông Châu, có lẽ hắn là cánh tay phải đắc lực của ông ta. Hắn nổi tiếng dã man và làm việc rất nhanh gọn, mọi chuyện ông Châu giao cho chưa bao giờ hắn làm thất bại. Ông Châu có nhiều biệt thự trên khắp cả nước nhưng ông hay lui tới nhất là một căn hộ sang trọng ở trung tâm thành phố và một dinh thự trên núi. Người đàn ông nguy hiểm này là đối tượng điều tra số một của cảnh sát về một tổ chức chuyên buôn ma túy xuyên quốc gia ở châu Á và một vài nước châu Mĩ.
- Blogger Comment
- Facebook Comment
0 nhận xét:
Đăng nhận xét